Bên trong căn phòng lộng lẫy, một nam một nữ nhìn nhau, nữ tử mỉm cười, giọng nói ngọt ngào.
- Gặp Thánh Nữ không hành lễ, có biết tội gì không?
- Trước sau cũng bị đánh, nói nhiều vô nghĩa.
Lâm Phong vừa nhìn thấy yêu nữ lấy ra một đống pháp chỉ liền giơ tay ngăn lại.
- Đợi đã, lần này chúng ta công bình quyết đấu, ta không dùng binh khí nên ngươi cũng không được dùng pháp chỉ.
- Tùy ngươi.
Linh Mộng sảng khoái đồng ý, nàng ngồi trên phượng ỷ, dựa người ra phía sau, bộ dáng không có gì là muốn đánh nhau với hắn.
- Đến đây đi.
- Khinh người quá đáng.
Yêu nữ đến thủ thế cũng không cần, đúng là khi dễ một thiên tài như Lâm Phong, sĩ khả sát bất khả nhục, hắn lập tức đạp Vân Tung Mị Ảnh áp sát đối thủ.
- ẦM…
- Ui…
Linh Mộng chỉ nhất tay, một luồng linh lực khổng lồ đánh Lâm Phong bay thẳng vào vách phòng, không có cấm chế ngăn lại thì không biết bây giờ hắn đã bay tới đâu rồi.
Lâm Phong dính trên vách phòng một lúc rồi rơi xuống nằm bẹp trên sàn, một chiêu miểu sát, hoàn toàn không có cơ hội động thủ.
- Lão đầu, giúp ta hốt cốt, đừng để thất lạc.
Lâm Phong vừa dứt lời thì nhìn thấy một đôi chân ngọc mang hồng hài bước tới trước mặt, một chân dẫm lên ngực hắn.
- Làm sao Thánh Cung lại thu nhận một tên đệ tử yếu như ngươi?
- Ngươi… tu vi của ngươi sao lại khôi phục nhanh như vậy?
Lần trước Lãnh Hàn Băng cũng bị hắc y nhân phong ấn như Linh Mộng, phải mất hơn một tháng mới có thể khôi phục, chỉ 3 ngày không gặp mà yêu nữ đã khôi phục đến đỉnh phong.
Linh Mộng nở một nụ cười thản nhiên.
- Bàn môn tà đạo sao làm khó được bản thánh nữ.
- Không phải ngươi nói cùng cấp đánh nhau một trận sao?
- Lời của đối thủ cũng tin được, nói ngươi ngốc còn không chịu thừa nhận.
- Đậu xanh.
Lâm Phong thầm mắng yêu nữ xảo nguyệt, bên dưới Thất Tinh Thành là đại thiên linh mạch, tu vi của Linh Mộng không bị phong linh áp chế, dù có dùng binh khí hay không thì hắn cũng không có cửa so với nàng.
Cổ nhân có câu, trước mặt thực lực tuyệt đối thì mọi thủ đoạn đều trở nên vô nghĩa, Lâm Phong thở dài nhìn lên trần nhà, bắt đầu nghĩ đến tương lai u ám không thấy được ánh dương của mình.
- Đây là…
Lúc này Lâm Phong mới để ý yêu nữ đang dẫm một chân lên ngực hắn, từ bên dưới nhìn lên có thể thấy được phong cảnh hữu tình mà những nơi khác không nhìn được.
Tuy yêu nữ đáng hận nhưng phải thừa nhận nàng có được một cặp chân cực phẩm, vừa thon vừa dài vừa mịn màng, không biết khi sờ vào cảm giác sẽ thế nào.
- Đau sao?
Lâm Phong chưa kịp hiểu tại sao lại có cảm giác đau nhói từ đâu truyền đến thì cơ thể của hắn đã lơ lửng giữa không trung, vẽ thành một vòng cung thật hoàn hảo bay ra khỏi căn phòng, sau đó là một pha tiếp đất bằng tất cả các bộ vị trên cơ thể.
- ẦM…
Cửa phòng đóng lại, giọng nói vô cảm của yêu nữ từ bên trong truyền ra.
- Lần sau còn nhìn nữa coi chừng ta móc cặp sắc nhãn của ngươi.
Lâm Phong dùng chút hơi tàn lết về phòng, hắn thề là chỉ vô tình dừng ánh mắt lại nơi đó, chỉ là vô tình thôi.
- Tiểu tử, thấy được gì không?
- Hừ, đừng nói với ta là lão không có nhìn á.
- Ánh mắt của lão phu chỉ nhìn xuống thiên hạ, chưa bao giờ nhìn từ dưới lên.
- Vậy thì cuộc đời của lão xem như lãng phí, hắc hắc…
Từ Thất Tinh Thành về đến Cửu Huyền Thánh Cung phải mất gần nữa tháng, với tốc độ khôi phục thương thế của Lâm Phong thì có thể phải chịu thêm vài lần tra tấn.
Đúng lúc này, Lãnh Hàn Băng không biết từ đâu xuất hiện khiến cho Linh Mộng tạm thời ném Lâm Phong qua một bên, vậy là con đường trở về Thánh Cung của hắn lại bình yên vô sự.
Trong thời gian Lâm Phong rời đi, Thánh Cung vẫn như trước, vừa về đến nơi thì hắn liền chạy tới Đan Phòng thông báo, sau đó trở lại chỗ ở của mình.
- Lâm sư đệ.
- Ai kêu ta đó, có ta đây.
Lâm Phong vừa xoay người liền muốn bỏ chạy, chẳng lẽ vận hạn của hắn vẫn chưa hết sao?
Phong Viêm bước tới vỗ vai Lâm Phong, vui vẻ chào hỏi.
- Lâm sư đệ, mấy hôm nay ta không tìm thấy đệ, còn tưởng đệ bị yêu nữ làm hại rồi.
- Chứ còn gì nữa.
Lâm Phong thầm nói, ánh mắt cẩn thận đánh giá Phong Viêm, chẳng lẽ tên này là cao nhân thích giả heo ăn thịt hổ, vừa nhìn đã biết được vận mệnh của mình.
- Phong sư huynh, tìm đệ có chuyện gì không?
- Ta có thứ này muốn cho đệ xem.
- Đệ có thể không xem được không?
Phong Viêm lắc đầu.
- Không được, nhất định phải xem qua một lần nếu không sau này đệ sẽ hối hận.
Lâm Phong nhìn Phong Viêm lấy ra một đống bản đồ, xem ra lần này đối phương quyết tâm chơi lớn, không biết lại mất bao nhiêu linh thạch đây.
- Phong sư huynh, đây là thứ gì vậy?
- Bản đồ bí cảnh, toàn bộ Thánh Cung tổng cộng có 9 cái tiểu thiên bí cảnh, tất cả chi tiết đều được ta ghi lại trong đây.
- Lợi hại vậy sao?
Nói là bản đồ nhưng nhìn giống thư tịch hơn, mỗi cái bí cảnh đều có mấy tờ ghi rõ địa hình, yêu thú, linh dược và cả những nơi có thể đào được linh thạch.
Phong Viêm nhìn bộ dáng kinh ngạc của tên sư đệ, ánh mắt ẩn hiện hưng phấn như nhìn thấy linh thạch sắp về tay.
- Lâm sư đệ, những thứ ghi bên trong tuyệt đối chính xác, chỉ cần làm theo đảm bảo sẽ đào được linh thạch.
Lâm Phong nhìn một lúc thì phát hiện một cái tiểu thiên bí cảnh đến cuối tháng sẽ mở ra, thông thường tiểu thiên bí cảnh cứ 5 tháng sẽ mở một lần, mỗi lần kéo dài một tháng, đại thiên bí cảnh thì 5 năm mở ra một lần, mỗi lần kéo dài 5 tháng.
- Phong sư huynh, có địa đồ của đại thiên bí cảnh không?
- Đệ hỏi thứ đó làm gì?
- Đệ nghe nói đại thiên bí cảnh rất rộng lớn nên muốn nhìn qua cho biết.
Phong Viêm nhíu mày, bộ dáng do dự.
- Thứ đó không phải dễ tìm.
- Thế này đi, mấy tờ địa đồ này đệ sẽ mua hết, khi nào sư huynh tìm được địa đồ của đại thiên bí cảnh thì đến chỗ của đệ, linh thạch không thành vấn đề.
- Thành giao.
Lâm Phong nhìn tên gian thương rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý, đối với loại người này chỉ cần có đủ linh thạch là có thể giải quyết mọi chuyện.
Lão đầu nhìn mấy tấm địa đồ, giọng nói có chút kinh ngạc.
- Ta ở nơi này sớm muộn cũng bị yêu nữ hành hạ, không bằng trốn vào tiểu thiên bí cảnh, nếu yêu nữ kia dám đuổi theo thì ta sẽ cùng với nữ nhân đó đại chiến 3000 hiệp.
- Có lý, nhưng mà tiểu tử ngươi định trốn luôn trong bí cảnh hay sao mà mua nhiều địa đồ như vậy?
- Trường kỳ kháng chiến, không chuẩn bị lâu dài thì cầm chắc thất bại.
Lâm Phong ngẩn đầu nhìn trời, vẻ mặt cao thâm, thiên hạ rộng lớn mấy ai hiểu được nổi lòng của hắn.
Từ giờ đến cuối tháng còn hơn 10 ngày, bất cứ khi nào cũng có thể bị yêu nữ tìm đến nên không thể cứ ngồi im một chỗ chịu trận.
Trời vừa sáng, Lâm Phong đã rời phòng đi đến Chủ Cung tìm nhiệm vụ, sẵn tiện bàn giao số linh dược đã luyện chế trước đó, kết quả là hắn thu được thêm 1 vạn điểm cống hiến.
Bên trong Thánh Cung, làm nhiệm vụ chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là tu luyện và quan hệ, tìm được một chỗ dựa ở nơi này thì nữa đời sau xem như rộng mở, tán tu như Lâm Phong một tháng kiếm được vạn điểm cống hiến đã là không tệ rồi.
Lâm Phong nhận thêm vài cái nhiệm vụ sau đó lại đi tham quan thêm vài vòng, lúc đi ngang qua danh bảng, hắn có nhìn thử điểm cống hiến của yêu nữ, phía sau hai chữ Linh Mộng đỏ rực là một dãy gồm 18 con số, khiến hắn nhìn hoa cả mắt.
- Bao nhiêu đây điểm cống hiến thì biết khi nào mới rớt cấp, hèn gì yêu nữ kia lại rảnh hơi như vậy.
Vừa đi vừa suy nghĩ, làm sao yêu nữ có được nhiều điểm cống hiến như vậy, đến khi tỉnh lại thì Lâm Phong đã tiến vào Đạo Đài, đây là nơi các vị trưởng lão, nội môn chấp sự dùng để truyền thụ kinh nghiệm tu luyện nhưng hôm nay trống không, nhìn là biết sẽ không có đại nhân vật nào đến truyền bá.
Cách đó không xa là Thiên Địa Đài, chuyên dành cho các đệ tử và chấp sự bàn luận, khi giải quyết mâu thuẫn có thể tìm tới nơi này.
- Quân tử động khẩu không động thủ, nơi này không hợp với ta.
Lâm Phong đi thêm một lúc thì bắt đầu thấy nhàm chán, bây giờ trở về phòng lại sợ gặp yêu nữ, chẳng lẽ Thánh Cung rộng lớn không có chỗ cho hắn dung thân.
Đúng lúc không biết đi đâu thì có một giọng nói như chim hót truyền đến.
- Lâm sư đệ.
Lãnh Phi Dao như chim én lướt tới bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt có chút bất mãn.
- Ngươi tới đây làm gì? Chỗ này chẳng có gì vui.
- Đệ đến làm nhiệm vụ, sư tỷ cũng đến làm nhiệm vụ sao?
- Không phải, ta đến để tìm ngươi, bây giờ chúng ta vào thành.
Lâm Phong suy nghĩ một chút thì gật đầu đi theo tiểu sư tỷ, dù sao lúc này hắn cũng chẳng biết đi đâu, không bằng đi Vạn Bảo Các mua ít tài liệu để chuẩn bị tiến vào tiểu thiên bí cảnh.
Lãnh Phi Dao vừa đi vừa nhảy, tâm tình của nàng hình như rất tốt, mấy hôm nay đan thuật tiến triển rất nhanh, liên tục luyện chế thành công thượng phẩm đan dược, sau khi bán đi hết thì thu được hơn vạn khối linh thạch trung phẩm.
Phi Dao quyết định dẫn Lâm Phong đi Vạn Bảo Các, xem như trả lại số linh thạch lần trước đã cắn của hắn.
Vừa đến nơi, Lãnh Phi Dao liền quay qua nói với tên tiểu đệ bên cạnh.
- Có muốn lên lầu nhìn một chút không?
- Muốn.
Lâm Phong lập tức gật đầu, bên dưới này hắn đã nhìn qua vài lần, đều là hàng có giá chuẩn, biết đâu bên trên sẽ có hàng tốt giá rẻ thì sao.
Lãnh Phi Dao lấy ra ngân bài dẫn Lâm Phong lên tầng thứ nhất, với cấp độ của nàng thì chỉ lên được tới đây thôi.
- Chỗ này bài trí tương tự như bên dưới, ngươi cứ theo đó mà đi.
- Đệ hiểu rồi.
Dứt lời thì hai người tách ra, Lãnh Phi Dao chạy đi mất, Lâm Phong thì đến khu vực dành cho đan sư.
Linh dược nơi này so với tầng bên dưới ít hơn rất nhiều nhưng đều là hàng hiếm khó tìm, phần lớn là địa cấp linh dược, hồn dược và nguyên dược cũng có không ít, tất cả đều được đặt bên trong cấm chế, giá cả cao đến dọa người, một gốc địa dược nhỏ bằng ngón tay đã có giá vài ngàn trung phẩm linh thạch.
Bên cạnh dược phòng là đan phòng, bày bán đẩy đủ các loại đan dược, vừa bước vào đã cảm thấy choáng ngợp.
- Địa cấp trung phẩm Thăng Linh Đan, 1 vạn khối linh thạch trung phẩm mỗi viên, đắt dữ vậy?
Với trình độ nhất lô ngũ đan của Lâm Phong, sau khi trừ đi tất cả chi phí, hắn vẫn thu lợi gần 3 vạn khối trung phẩm linh thạch mỗi lô.
- Tiểu tử, tém tém lại.
Lão đầu thở dài, phong thái đan sư có lẽ sẽ bị hủy trong tay tiểu tử này mất thôi.
Lâm Phong thấy mấy tên đứng bên cạnh liến nhìn cũng biết bản thân hơi lố, hắn hít sâu một hơi lấy lại phong độ, chỉ là vừa nhìn thấy viên đan dược thứ hai thì phong độ đã mất đi một nữa.
- Địa cấp hạ phẩm Dưỡng Hồn Đan, 2 vạn khối trung phẩm linh thạch.
Từ lâu đã nghe danh hồn dược hiếm có khó tìm, giá cả đắt đỏ, nhưng không ngờ lại cao đến như vậy, chỉ là đan dược hạ phẩm mà giá đã gấp đôi đan dược trung phẩm, nếu là đan dược thượng phẩm chẳng phải sẽ có giá trên trời sao?
Giọng nói của lão đầu có chút bất lực.
- Nơi này không có thứ hợp với tiểu tử ngươi, đi phòng bên cạnh thử xem.
- Được rồi.
Tiếp theo là phòng chứa đan đỉnh, toàn bộ đan đỉnh bên trong đều thuộc hàng địa cấp, lão đầu vừa nhìn thấy bảng giá liền lên giọng.
- Tu vi của tiểu tử ngươi thì huyền đỉnh vẫn thích hợp hơn địa đỉnh, phòng này không cần vào.
- Cũng đúng.
Về tu luyện thì Lâm Phong đúng là con ngoan trò giỏi, hắn tiếp tục tiến về phía trước, phòng tiếp theo thuộc về trận đạo, tiếp nữa là phòng bày bán binh khí, bảo vật.
Lâm Phong liếc vào thì nhìn thấy hình bóng quen thuộc, tiểu sư tỷ của hắn đang hưng phấn lựa chọn từng kiện nữ trang, mỗi cái đều lấp lánh ánh quang, lộng lẫy vô cùng.
Lãnh Phi Dao cảm giác có ai đó đang nhìn, quay đầu lại thì thấy tên sư đệ đứng bên ngoài, nàng vẫy tay với hắn.
- Lâm sư đệ, mau vào đây xem, nơi này có rất nhiều bảo vật.
Lâm Phong vừa bước vào thì phát hiện một đám nữ nhân đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, cảm giác có chút lạnh người, giờ mới để ý nơi này hình như không có một tên nam nhân nào.
- Sư tỷ, đệ đang tìm vài thứ quan trọng, chút nữa gặp lại.
Lâm phong lượn thêm vài vòng thì đi tới trước căn phòng chứa kỳ vật, đây là nơi chứa những vật phẩm không rõ nguồn gốc, không rõ công dụng, lai lịch bất minh…
Vật phẩm nơi này ít hơn so với tầng bên dưới nhưng chất lượng cao hơn rất nhiều, không phải vì ánh mắt Lâm Phong lợi hại mà là vì giá cả hai nơi chênh lệch quá lớn.
Đột nhiên giọng của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử, thời của ngươi tới rồi.
- Lại là câu nói chết tiệt này.
Mỗi lần nghe lão nói câu này thì thời của hắn đều bỏ chạy mất, hi vọng lần này đại nạn không chết.
Lâm Phong đi tới trước một cái thạch đỉnh, ánh mắt đảo qua vài vòng, bề ngoài thứ này có màu đen, thô sơ như đá cuội, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
- Phế đỉnh, Hoang Nguyên, 3000 khối trung phẩm linh thạch, lão đầu hình như cái đỉnh này không thể luyện đan.
- Thứ này vốn không dùng để luyện đan.
- Đan đỉnh không dùng để luyện đan vậy dùng để làm gì?
- Để lão phu kể cho nghe.
Lão đầu trầm ngâm nhớ lại chuyện quá khứ.
- Ngày xửa ngày xưa, Thiên La đại lục từng xuất hiện một hỏa linh mạch khổng lồ, trải dài mấy chục vạn dặm, toàn bộ đan sư trên đại lục đều tiến về nơi đó để tu luyện, dần dần hình thành một thế lực hùng mạnh gọi là Đan Minh, bọn họ nắm giữ phần lớn đan dược lúc bấy giờ, ngay cả những thế lực lớn nhất cũng không dám đắc tội.
Lâm Phong nghe lão kể hai mắt tỏa sáng.
- Có phải cái phế đỉnh này là tín vật của Đan Minh, chỉ cần nó nhận chủ thì có thể trở thành truyền nhân của Đan Minh đúng không?
- Khục khục… tiểu tử ngươi có mơ cũng đừng mơ đẹp vậy chứ.
Lão đầu kể tiếp.
-Vì thế lực của Đan Minh càng lúc càng lớn mạnh, gần như khống chế cả đại lục khiến cho các thế lực khác e ngại, cuối cùng giữa hai bên xảy ra một trận chiến kinh thiên, kết quả là Đan Minh tan rã, hỏa linh mạch cũng bị phong ấn.
- Nói không chừng bên trong phế đỉnh chính là bản đồ dẫn đến hỏa linh mạch.
Lâm Phong tiếp tục ảo tưởng, theo ghi chép thì từ lúc phong linh xuất hiện, linh mạch ẩn chứa hỏa linh khí đã gần như tuyệt tích, nếu hắn có thể tìm được thì phát tài rồi.
Bên trong hỏa linh mạch có chứa một loại hỏa nguyên thạch, thứ này không chỉ ẩn chứa lượng linh khí ngang với cực phẩm linh thạch mà còn chứa cả thiên địa nguyên khí có thể ôn dưỡng ra hỏa linh chi thể, chất lượng của loại linh thể này gần như có thể so với thiên địa linh thể.