Linh Mộng khẽ vuốt mái tóc dài như thác của nàng, giọng nói khinh miệt.
- Nam nhân chỉ giỏi nói khoác.
- Nha đầu ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?
- Một tên bát cấp pháp sư bị một tên tam cấp tu sĩ lừa gạt, không phải ngu ngốc thì là thứ gì?
Lâm Phong nghe Linh Mộng nói, trong lòng thoáng động, không lẽ yêu nữ đã phát hiện ra hắn.
- Nha đầu…
- Còn kêu một tiếng nha đầu thì ta sẽ giết ngươi, ngay lập tức.
Lâm Phong nhìn ánh mắt sắt lạnh của yêu nữ, xem ra nàng đã phát hiện, hắn cũng không cần phải cải trang làm gì nữa.
- Sao ngươi biết là ta.
- Lần trước ta từng động thủ với ngươi, trong cơ thể của ngươi vẫn còn lưu lại một ít linh hỏa của ta.
- Cái gì?
Lâm Phong lập tức vận công kiểm tra nhưng hắn không phát hiện được gì, chỉ biết hỏi lão đầu.
- Lão đầu, mau nhìn xem ta có bị gì không?
- Khí tức bình thường, bên trong thế nào thì lão phu không rõ.
Linh Mộng nhìn bộ dáng hoảng loạn của Lâm Phong, đôi môi cong lên.
- Yên tâm, một chút linh hỏa sẽ không có hại gì với ngươi, dần dần sẽ biến mất.
- Hù, hết hồn.
- Làm sao ngươi phá được cái cấm trận đó?
- Ta về thăm nhà vô tình lạc trôi vào đó.
Lâm Phong biết bản thân không sao, tâm tình tốt hơn một chút, sẵn tiện nói vài câu với yêu nữ.
- Đám huyết y nhân kia là thuộc hạ của ngươi?
- Không sai.
- Vậy bọn chúng cũng là người của Thánh Cung?
- Nói nhảm.
Đúng như Lâm Phong dự đoán, vậy là có cách giải quyết yêu nữ này rồi, hắn lấy ra một cái pháo hiệu kích hoạt, đạn pháo nổ tung trên trời đêm, hiện ra kí hiệu của Cửu Huyền Thánh Cung.
- Chút nữa bọn thuộc hạ của ngươi sẽ chạy đến, ta đi đây.
- Nam nhân đúng là một lũ ngốc.
Linh Mộng lấy ra một ống pháo màu đỏ kích hoạt, thêm một quả cầu nổ tung trên trời đêm, đám huyết y nhân kia chỉ nghe lệnh của nàng, cho dù Thánh Cung có bị diệt thì bọn chúng cũng chẳng quan tâm.
- Đạo hữu nghe tại hạ nói nè, lúc nãy là một tên nam nhân vừa cứu đạo hữu đó, đừng có gom vào một đống vậy chứ? Nếu không có tên nam nhân nào đó thì mẫu thân đạo hữu có thể đưa đạo hữu tới cái thế giới này sao?
Lâm Phong bình sinh không chấp nữ nhân nhưng nghe chửi hoài cũng thấy ức chế, con người dù sao cũng là động vật máu nóng, chưa kể bên trong cơ thể hắn còn có một cái ngụy linh căn hệ hỏa.
- Ngươi nói gì? Có dám lặp lại một lần nữa không?
Vẻ mặt Linh Mộng hoàn toàn biến đổi, không còn vẻ yêu mị như bình thường, thay vào đó là ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Lâm Phong cũng không yếu thế, hắn trừng mắt nhìn lại.
- Ta nói phụ thân của đạo hữu chẳng phải là nam nhân sao? Chẳng lẽ đạo hữu từ trên trời rơi xuống hay từ trong trứng chui ra?
- Ta muốn giết ngươi.
- Ta nè giết đi, có ngon thì nhào vô.
- Phụt…
Linh Mộng bị hắn chọc tức đến phun máu, ánh mắt phẫn nộ.
- Tốt nhất bây giờ ngươi nên giết ta, nếu không ngươi sẽ hối hận
- Muh ha ha ha…
Lâm Phong ngẩn mặt lên trời cười nham nhở, ánh mắt khinh thường nhìn yêu nữ.
- Bây giờ giết ngươi chẳng phải thừa nhận ta là loại chết nhát sao? Ta muốn cho ngươi nhìn thấy nam nhân vĩ đại như thế nào.
Hắn tiến lại gần nàng, gương mặt hai người có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
- Sẽ có một ngày ta đánh bại ngươi, đánh đến khi ngươi cầu xin tha thứ mới thôi, đánh cho ngươi đêm nào cũng gặp ác mộng, đêm nào cũng mơ thấy ta.
- Người được sao? Ngươi dám động vào một sợi tóc của ta thì ta sẽ cạo sạch lông của ngươi.
- Nha đầu khá lắm.
Lão đầu cất giọng khen ngợi, thuận tiện ném ánh mắt kinh bỉ đối với Lâm Phong.
- Tiểu tử có đánh không? Không đánh đời không nể.
Lâm Phong bị chọc cho nóng người, nam nhân kỵ nhất chính là hai chữ không được.
- Lão tử ngán ai.
Hắn nói xong liền lao tới ôm lấy Linh Mộng rồi đặt nàng nằm sấp lên đùi, đại thủ vỗ thẳng vào kiều đồn căng mọng của nàng, vừa đánh vừa tán thưởng.
- Cảm giác rất tốt, rất lớn, rất đàn hồi… đét… đét…
- Ngươi… phụt…
Linh Mộng bị hắn đánh đến phun máu, tuy Lâm Phong không dùng linh lực nhưng bàn tay của hắn đã đánh thẳng vào niềm kiêu ngạo của nàng, sát khí bên trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
- Ta sẽ giết ngươi…
- Đét… này thì giết ta.
- Ngươi sẽ hối hận…
- Đét… đét… này thì hối hận…
- Á…
- Đét… đét… đét… này thì la nè…
Lão đầu không ngờ tiểu tử này lại chịu chơi như vậy, giờ lão chỉ có thể giúp hắn cầu nguyện.
- Hi vọng lão thiên độ tiểu tử ngươi, lão phu đi đây.
Lâm Phong đang đánh sướng tay thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến, hơn nữa số lượng còn không ít.
- Chạy.
Hắn lập tức ném yêu nữ qua một bên rồi xoay người bỏ chạy.
- Bắt lấy hắn.
Linh Mộng vừa nhìn thấy huyết y nhân xuất hiện liền ra lệnh bắt lấy Lâm Phong, lần này không có tiểu truyền tống trận nên vừa chạy được vài bước thì Lâm Phong đã bị một tên huyết y nhân đập cho bất tỉnh, sau đó bị xách đi như một con gà.
Đến khi huyết y nhân mang Lâm Phong trở lại thì Linh Mộng đã tiến vào một chiếc hồng xa lộng lẫy, giọng nói lười biếng truyền ra.
- Phong ấn linh lực, ném hắn vào đây.
- Tuân lệnh.
Lâm Phong bị ném vào hồng xa, huyết y nhân chia ra canh chừng, không cho bất kỳ ai đến gần.
Bên trong hồng xa, Linh Mộng tay cầm huyết trượng đang điên cuồng đập tên nam nhân bên cạnh, linh lực của nàng chưa phục hồi chỉ có thể dùng sức lực mà đánh, nhưng sức lực của một thất cấp tu sĩ không phải dạng vừa đâu.
Nửa giờ trôi qua, một tên bán sống bán chết bị ném ra khỏi hồng xa, giọng nói của Linh Mộng lại truyền đến.
- Trở về.
Lâm Phong bị một tên huyết y nhân xách đi, cả người hắn dính đầy thương tích, cặp mông bị đánh đến biến dạng, lão đầu ở bên cạnh nhìn thôi cũng thốn.
Ba ngày sau, bên trong Địa Sơn Thành, Lâm Phong mơ màng tỉnh lại, chính xác là hắn bị lão đầu gọi cho tỉnh lại.
- Ta là ai? Đây là đâu?
- Tiểu tử, còn nhớ lão phu không?
- Chẳng phải là một lão bất tử lạc hậu ngủ mấy chục vạn năm mới tỉnh dậy sao?
Lão đầu thở phào, còn tốt là tên này vẫn nhớ lão, vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết.
- Tình hình bây giờ đang rất căng, tiểu tử ngươi chỉ có hai con đường để chọn.
- Từ từ, để ta chỉnh lại tâm lý cái đã.
Lâm Phong cố làm cho đầu óc tỉnh táo, yêu nữ kia đúng là hung ác, chẳng biết cái gì gọi là thương hoa tiết ngọc, hạ thủ lưu tình.
- Còn tốt, tiểu Lâm Phong không sao.
Những nơi quan trọng đều bình an, chỉ là cặp mông vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
- Kỳ lạ, sao cơ thể ta lại hồi phục nhanh như vậy?
- Là nha đầu kia nhờ đan sư chữa trị cho ngươi.
- Yêu nữ đó đổi tính rồi sao?
- Đừng quan tâm, bây giờ vào vấn đề chính.
Theo lời của lão đầu thì Lâm Phong chỉ còn hai con đường để đi, một là trở về Thánh Cung tìm Lãnh gia giúp đỡ, hai là tiến vào Hoang Nguyên ẩn tu.
Lâm Phong nhíu mày.
- Ta còn chưa luyện tới cửu cấp, bây giờ mà tiến vào Hoang Nguyên thì sao tranh hùng với thánh nhân.
- Tiểu tử ngươi nghĩ đi đâu vậy, bảo ngươi vào Hoang Nguyên là để chạy trốn chứ tranh hùng kiểu gì.
- Hừ, trốn chui không phải là hành động của quân tử.
Lão đầu nói bằng giọng điệu khinh bỉ.
- Vậy thì ngươi chuẩn bị được Thánh Cung ghi công đi.
- Không thể nào, yêu nữ kia muốn giết ta thì còn chữa thương cho ta làm gì?
- Chuyện này lão phu cũng không rõ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một tên huyết y nhân bước vào nhìn Lâm Phong.
- Đi theo ta.
- Ta không đi đó, làm gì nhau.
- Hừ.
Đại thủ của huyết y nhân giơ ra phía trước, Lâm Phong lập tức bị hút tới, hắn còn chưa kịp chớp mắt đã rơi vào tay đối phương.
- Vị đại ca này, có gì từ từ nói.
Lâm Phong không ngờ một tên sai vặt lại có tu vi lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tóm được thiên tài như hắn thì phải là ngũ cấp tu sĩ trở lên.
Huyết y nhân xách theo Lâm Phong đi đến bên ngoài một căn phòng, vừa bước tới cửa phòng, hắn ném Lâm Phong qua một bên rồi cung kính hành lễ.
- Thuộc hạ đã mang người đến.
- Ném hắn vào.
Lâm Phong vừa đứng lên thì nghe được giọng của yêu nữ từ bên trong căn phòng truyền ra, hắn định bước vào thì cảm giác cặp mông bị một lực khá lớn tác động, cơ thể bay thẳng vào trong.
- Có cần phải nghe lời như vậy không?
Lâm Phong lật đật ngồi dậy, hắn mỉm cười thân thiện nhìn nữ tử đối diện.
- Tham kiến Thánh Nữ, chúc Thánh Nữ có một buổi sáng tốt lành.
- Ngươi còn biết ta là Thánh Nữ sao?
- Thánh Nữ tài mạo song toàn, thiên phú tuyệt thế, dung mạo tuyệt trần, vang danh tứ hải, thiên hạ không ai không biết, hôm nay đệ tử được gặp mặt đúng là nhân sinh hữu hạnh.
- Tiểu tử, sao này đừng nói ai biết ngươi quen lão phu a.
Lão đầu dứt lời thì tìm một cái lổ nhỏ bên trong cổ nhẫn chui vào, tên này đúng là một tên ngụy quân tử chính hiệu, tốc độ lật mặt có thể so với tốc độ phi hành của yêu cầm.
Linh Mộng mỉm cười, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ ngây thơ như nữ hài.
- Xem ra bản thánh nữ đánh ngươi một trận cũng không phải vô ích.
- Được Thánh Nữ chỉ dạy là vinh hạnh của đệ tử.
- Nói như vậy có phải ta nên chỉ dạy ngươi thêm một chút không?
Lâm Phong nghe nàng nói mà thấy ê mông, đến bây giờ hắn còn chưa dám ngồi mạnh đây này.
- Đệ tử sao dám làm phiền Thánh Nữ dưỡng thương, hay là để lần sau có được không?
- Không cần nhiều lời, ngươi có đánh hay không?
Linh Mộng bước tới trước mặt Lâm Phong, khí tức tỏa ra khắp căn phòng.
- Linh lực của ta vẫn bị cấm thuật của tên kia phong ấn, tu vi chỉ khôi phục đến tam cấp đỉnh phong, vừa ngang với ngươi, cùng cấp đánh một trận ngươi có dám không?
- Tiểu tử, kèo thơm đó, chốt luôn.
Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt do dự, bên dưới tứ cấp thì chiến sư chiếm ưu thế so với pháp sư.
- Lão đầu, nàng ta thật sự chỉ có tu vi tam cấp sao?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
- Được rồi.
Giọng nói Lâm Phong có chút lo lắng.
- Nhưng mà nơi này nhỏ như vậy, một khi luận bàn có thể ảnh hưởng đến người xung quanh.
- Yên tâm, nơi này ta đã cho người bày trận pháp.
- Cho dù đánh đấm kiểu gì thì mấy tên ngoài kia cũng không biết sao?
- Không sai.
Lâm Phong nhìn Linh Mộng gật đầu, khóe miệng nhếch lên, yêu nữ này đúng là quá kiêu ngạo, hôm nay phải dạy dỗ nàng một trận mới được.
- Vậy đệ tử xin thất lễ.
Linh Mộng chưa kịp đáp lời thì tên trước mặt đã động thủ, hắn lao thẳng về phía nàng, tốc độ nhanh như chớp.
- ẦM…
Lâm Phong bay được nửa đường đột nhiên nhìn thấy một cái hỏa thủ xuất hiện trước mặt, hắn còn chưa kịp né tránh đã bị hỏa thủ đánh bay vào vách phòng.
- Ngươi… ngươi gian lận, chẳng phải nói là bàn luận sao, ai cho dùng pháp chỉ?
- Ta có nói không được dùng pháp chỉ sao?
Linh Mộng mỉm cười, vẫn là nụ cười vô hại nhưng lại làm tên nào đó thấy lạnh người.
- Pháp chỉ chính là binh khí của pháp sư, ngay cả điều này cũng không biết, ngu ngốc.
Nàng vừa nói xong thì một đầu hỏa lang xuất hiện, phóng tới chỗ Lâm Phong.
- Lão tử không ra oai thì ngươi tưởng là mèo bệnh sao?
Lâm Phong vội nhảy qua một bên tránh đòn nhưng hỏa lang vẫn tiếp tục bám theo như hình với bóng.
- Vân Tung Mị Ảnh.
Đột nhiên có thêm ba tên Lâm Phong xuất hiện, nhất thời làm cho hỏa lang bối rối, không biết nên cắn tên nào.
- Không ngờ ngươi cũng biết bộ pháp.
Linh Mộng lấy ra thêm ba tờ pháp chỉ kích hoạt, ba con hỏa lang hiện ra truy đuổi làm cho bộ pháp của Lâm Phong mất đi hiệu quả.
- Đừng cắn nữa, rách y phục của ta bây giờ.
Lâm Phong bị một con hỏa lang cắn trúng chân, cảm giác vừa đau vừa bỏng, khổ không thể tả, hắn vừa thoát ra được vòng vây thì thấy thêm một đám hỏa lang chạy tới, kết quả là bị quần công suốt nửa giờ.
Linh Mộng nhìn một lúc thì cảm thấy nhàm chán, ngọc thủ giơ lên, đám hỏa lang biến mất, chỉ còn Lâm Phong nằm hấp hối, đầu tóc rối tung, y phục rách nát, thở không ra hơi.
- Cảm giác thế nào?
Lâm Phong cố mở to mắt trừng yêu nữ.
- Ngươi… có giỏi thì đánh tay không với ta.
- Tốt, đợi ngươi hồi phục sẽ đánh lại một trận.
Linh Mộng đi tới ngồi bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt vô cùng quan tâm.
- Ta sẽ không giết ngươi nhưng nếu ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ phát ra thánh lệnh truy sát ngươi, khiến cho ngươi không có chỗ dung thân.
- Ngươi đừng dọa ta, chỉ có Thánh Chủ mới có quyền phát ra thánh lệnh.
- Nếu ta nhớ không lầm thì ở Lạc Nhạn Cốc ngươi từng nói đến tiểu Long Tử có đúng không?
- Ngươi… lúc đó ta là vì cứu ngươi nên mới nói như vậy.
- Nếu không phải ngươi cứu ta thì bây giờ ngươi còn sống được sao?
Lâm Phong đột nhiên cảm giác lạnh cả người, đây không phải là hàn khí của băng nữ mà là sát khí của yêu nữ tỏa ra, nữ tử này chắc chắn không nói đùa với hắn.
Linh Mộng đứng lên, nàng tung cước đá bay Lâm Phong ra khỏi căn phòng.
- Chữa thương cho hắn.
- Tuân lệnh.
Bây giờ thì Lâm Phong đã biết vì sao yêu nữ lại tốt bụng giúp hắn trị thương, hắn chẳng khác gì món đồ chơi của nàng, khi nào hư thì lại mang đi sửa.
- Nha đầu này đúng là đáng sợ.
Ngay cả lão đầu cũng cảm thán, lão sống vài chục vạn năm cũng không thường gặp được loại nữ nhân thù dai thế này.
Huyết y vệ mang Lâm Phong trở lại căn phòng, sau đó để lại một bình đan dược rồi rời đi.
- Các người hãy đợi đấy.
Lâm Phong nhờ lão đầu kiểm tra đan dược, với kinh nghiệm của lão có thể dễ dàng phân biệt đan dược trị thương và độc dược.
- Thứ này dùng được, hàng thượng phẩm đấy.
- Yêu nữ muốn vết thương của ta mau khôi phục để tiếp tục hành hạ đây mà, quá nham hiểm.
- Độc nhất trên đời chính là lòng dạ đàn bà.
Lão đầu thở dài cảm thán, cuộc đời của lão đã nhìn thấy không biết bao nhiêu trận chiến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu với quy mô mang tầm đại lục mà nguyên nhân chỉ bắt đầu từ một người đàn bà, chính xác là tuyệt thế đàn bà.
Lâm Phong cầm lấy bình đan dược, hắn lấy ra một viên nghiền nát thành bột rồi thoa lên vết thương, cảm giác mát lạnh vô cùng sảng khoái, không có chút đau đớn.
- Hắc hắc… lần này lão nói sai rồi, với tính cách của yêu nữ thì vạn năm nữa cũng không có cơ hội trở thành đàn bà đâu.
Trong lúc Lâm Phong chữa thương thì Linh Mộng vẫn tiếp tục tiến về Cửu Huyền Thánh Cung, nhìn hồng xa lộng lẫy đi phía trước làm cho tên thương binh phía sau ngứa mắt, đợi khi hắn hồi phục sẽ tìm cách cho yêu nữ nằm luôn trên hồng xa không xuống được.
Ba ngày sau, đoàn người đến Thất Tinh Thành, nơi này là một trong số đại thành trì của Vô Cực Thánh Cung, có truyền tống trận nối thẳng tới thành trì Cửu Huyền Thánh Cung.