Thiên La

CHƯƠNG 38: CẤM TRẬN





Xung quanh Thương Vân Thành, nơi an toàn nhất đối với Lâm Phong chắc chắn là Lạc Nhạn Cốc, trong người hắn vẫn còn giữ mấy viên độc tinh, có thể lợi dụng thứ này để ẩn thân.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Lâm Phong không biết rằng bên trong Lạc Nhạn Cốc đang diễn ra một trận chiến kinh thiên đã kéo dài suốt mấy canh giờ.

Bên ngoài Lạc Nhạn Cốc, hai đám tu sĩ đang đứng nhìn nhau, mỗi tên cầm một thanh binh khí, xung quanh còn có vài chục bộ thi thể.

Hai đám người này chính là hắc y nhân và huyết y nhân, nhìn sơ qua thế trận thì đám hắc y nhân đang cố bảo vệ lối vào sơn cốc.

Bên trong Lạc Nhạn Cốc, hai thân ảnh vẫn đang tiếp tục cuộc chiến, hắc khí kinh thiên bao trùm đại địa, hồng hỏa ngập trời bùng cháy giữa màn đêm.

- Hắc hắc… đường đường là Cửu Huyền Thánh Nữ không ngờ lại rơi vào tay bản tọa.

- Hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Hồng hỏa hóa thành một đầu phượng hoàng phóng tới đối thủ nhưng bị một đám hắc vụ chặn lại, hai bên giằng co giữa không trung.

Sau lưng hắc y nhân hiện lên chín đầu quỷ ảnh như ma thần hàng lâm, không ngừng há miệng gầm thét.

- Cửu Chuyển Thiên Ma.

Chín đầu quỷ ảnh bay tới tấn công, bọn chúng liên tục cắn xé hỏa phượng, vài hơi thở trôi qua, toàn bộ hỏa ảnh đã bị hắc vụ nuốt chửng.

Linh Mộng lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phẫn nộ nhìn tên hắc y nhân đối diện.

- Nam nhân đều là loại hèn hạ, chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế.

- Đối phó với Nam Hoang Nhất Mộng, tất nhiên không thể không chuẩn bị.

Hai bên đánh nhau suốt mấy canh giờ, tuy hắc y nhân luôn chiếm thế thượng phong nhưng vẫn không làm gì được Linh Mộng, ngoại trừ mấy tên yêu nghiệt bên trong Ma Giáo thì nữ trước mặt là người có thiên phú cao nhất mà hắn từng gặp.

- Ma Chủ ngưỡng mộ tài năng của Thánh Nữ đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hy vọng Thánh Nữ nể mặt bản tọa đi đến Ma Cung một chuyến.

- Ảo tưởng.

- Vậy bản tọa đành phải thất lễ, Ám Ngục Vĩnh Hằng… khóa.

- Lại là chiêu này.

Linh Mộng bay lên, hỏa ảnh cuốn lấy thân thể nàng tạo thành một quả cầu lửa lơ lửng giữa trời.

Hắc khí hóa thành một chiếc lồng lớn nhốt nàng vào bên trong, thời gian trôi qua, hắc ngục dần thu nhỏ, hỏa cầu bị ép chỉ còn một nửa ban đầu.

- Phá.

Hỏa cầu đột nhiên nổ tung, Linh Mộng từ bên trong hắc vụ bay ra, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu.

Chiêu này của hắc y nhân vô cùng lợi hại, chỉ cần để hắc khí chạm vào cơ thể thì linh lực sẽ lập tức bị phong ấn, lần trước Lãnh Hàn Băng chính là bại dưới chiêu này.

Ánh mắt Linh Mộng liếc nhìn xung quanh, hắc vụ bên trong sơn cốc càng lúc càng nồng đậm, tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị đánh bại.

Hắc y nhân từ từ bước tới gần Linh Mộng, giọng nói đắc ý.

- Đừng phí công vô ít, nơi này đã bị ta bày cấm trận, trong vòng 3 ngày không ai có thể tiến vào, trừ khi thánh nhân xuất hiện.

- Vô sỉ.

Nếu không phải chênh lệch về tu vi cùng với đại trận áp chế thì cho dù có thêm vài tên hắc y nhân cũng không thể vây khốn được nàng.

- Cho dù bản Thánh Nữ có ngã xuống cũng phải kéo theo vài tên đệm lưng.

Hồng hỏa cuốn lấy cơ thể Linh Mộng, khí tức của nàng không ngừng tăng lên, từ thất cấp trung kỳ tiến thẳng một mạch lên đến bát cấp sơ kỳ.

- Cấm thuật thật lợi hại.

Hắc y nhân lướt tới trước mặt Linh Mộng, đại thủ bắt ấn, hắc vụ hóa thành thành một cái hắc thủ khổng lồ, từ trên cao vỗ xuống.

Linh Mộng tung chưởng đáp trả, hồng hỏa và hắc thủ va chạm, linh lực bùng nổ đẩy cả hai lui về phía sau, đại địa dưới chân khẽ chấn động.

- ẦM…

Một mảng núi lớn bên trong sơn cốc bị đánh sập xuống, nếu không có cấm trận ngăn cản thì Lạc Nhạn Cốc có lẽ đã bị san bằng.

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại là thú triều?

Lâm Phong vừa chạy tới gần Lạc Nhạn Cốc thì cảm giác mặt đất chấn động nhưng lão đầu lại không cảm nhận được linh lực dao động, cho nên cơn địa chấn này có thể là do yêu thú tạo ra.

- Ở phía Lạc Nhạn Cốc.

- Có khi nào ở đó có bảo vật xuất thế, dẫn đến đám yêu thú tranh giành không?

- Ngươi muốn biết thì tự đi mà xem.

Giọng của lão đầu vẫn thờ ơ không quan tâm, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có bảo vật lọt vào mắt của lão.

Lâm Phong thì khác, chỉ cần là thứ có thể đổi ra linh thạch cứ thu trước rồi tính sau, hắn lấy một cặp Âm Dương Ma Trận ra sử dụng, đề phòng vạn nhất.

Chỗ Lâm Phong đang đứng chỉ cách Lạc Nhạn Cốc vài dặm đường, đi thêm một lúc là tới nơi, hắn tìm một chỗ cao trèo lên để quan sát sơn cốc, nơi lối vào làm gì có đầu yêu thú nào, chỉ có hai đám người đang giằng co với nhau.

- Là bọn chúng.

Một bên là huyết y nhân, bên còn lại là hắc y nhân, xung quanh còn có vài bộ thi thể, có lẽ là vừa mới giao chiến.

- Tiểu tử, hình như nơi này có biến lớn.

Giọng của lão đầu mang theo chút hưng phấn.

- Phía trước có một cái cấm trận, ít nhất cũng đạt đến thiên cấp, mau vào xem.

- Đã biết có cấm trận còn bắt ta chui vào, lão muốn chơi ta có phải không?

- Yên tâm, loại trận pháp này rất đặc biệt, đảm bảo không động tới một sợi tóc của ngươi.

- Có loại trận pháp an toàn vậy sao?

Lâm Phong có chút không tin tưởng, thiên trận thuộc hàng đỉnh cấp của trận đạo, nghe nói bên dưới thánh nhân một khi bị vây khốn cũng khó mà thoát thân.

Nhưng càng như vậy thì Lâm Phong lại càng tò mò, cuối cùng bên trong Lạc Nhạn Cốc xảy ra chuyện gì mà phải dùng đến thiên cấp cấm trận.

Lão đầu nhìn vẻ mặt do dự của Lâm Phong, tiếp tục dụ dỗ.

- Nguy hiểm thường đi cùng với kỳ ngộ, không phải lúc nào cũng gặp được.

- Ta biết rồi.

Dù sao Lâm Phong đã đặt một cái Âm Dương Ma Trận cách đó vài chục dặm, cho dù gặp phải nguy hiểm vẫn có cơ hội thoát thân.

Từ bên ngoài nhìn vào thì Lạc Nhạn Cốc chỉ có một lối đi nhưng Lâm Phong biết còn có vài con đường bí mật dẫn vào bên trong.

Vừa đi đến bên ngoài sơn cốc, Lâm Phong đột nhiên bị một áp lực vô hình đẩy ra, làm cho hắn không cách nào bước tiếp.

- Lão đầu, ta đã cố hết sức rồi.

- Đừng dùng linh lực, ngươi càng phản kháng sẽ càng bị áp chế.

- Nơi này toàn là độc vụ, không dùng linh lực hộ thể lỡ trúng độc thì sao?

- Lấy độc tinh ra.

Lâm Phong làm theo lời lão đầu dùng thủ pháp luyện chế độc tinh sau đó bỏ vào miệng ngậm.

- Lão đầu, thật sự là không sao chứ?

- Đây gọi là lấy độc trị độc.

Đi đến bước này rồi, Lâm Phong cũng không muốn lùi bước, hắn tiếp tục đi theo chỉ dẫn của lão đầu, một lúc sau thì vượt qua được cấm trận, thành công tiến vào bên trong.

Lâm Phong chưa kịp nghỉ ngơi thì bị một luồng hỏa ảnh thổi tới, cảm giác nóng rát cứ như cơ thể của hắn sắp bị luộc chín.

Giọng nói của lão đầu lập tức truyền đến.

- Mau trở vào cấm trận.

Lâm Phong lập tức chui vào cấm trận, nhờ có cấm trận che chở mà hắn cảm giác sinh mạng đã quay trở lại.

Lúc này Lâm Phong mới có thời gian nhìn ngắm bên trong sơn cốc, nơi đó có hai người đang giao chiến, một trong số đó còn là người quen, không đúng phải nói là kẻ thù.

- Sao yêu nữ lại ở đây?

Giao chiến với yêu nữ là một tên hắc y nhân đen thui từ đầu đến chân, phía sau hắn còn có chín cái hư ảnh liên tục gào thét, có vẻ rất đáng sợ.

- Tên này sao nhìn quen thế nhỉ?

- Hắn chính là tên đã phá vỡ truyền tống trận ở Thương Vân Thành.

Khí tức của tên này lão đầu vẫn còn nhớ, liếc qua một cái là lập tức nhận ra.

Lâm Phong nhìn tên hắc y nhân, vẻ mặt hiện rõ phẫn nộ, vì cái tên đen thui này mà biết bao nhiêu người phải chết, trong số đó có cả huynh đệ thân thiết với hắn, khiến hắn và lão bà mỗi người một nơi, phòng không gối chiếc.

- Lão đầu, có cách nào diệt hắn không?

- Một tên tam cấp chiến sư muốn diệt một tên bát cấp pháp sư, tiểu tử ngươi muốn lật trời hả?

- Cái… cái gì? Bát cấp pháp sư?

Bát cấp cường giả như thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp một người còn khó hơn lên trời vậy mà lại để hắn gặp được loại cực phẩm này, đúng là trời cao có mắt a.

- Lão đầu, tên đó thật sự là bát cấp sao?

- Im lặng mà xem đi, loại chiến đấu như thế này không phải lúc nào cũng gặp được.

Lâm Phong mở to mắt nhìn khung cảnh phía trước, giữa hắc vụ u ám lóe lên từng đạo hỏa quang, thỉnh thoảng mới nhìn thấy hình bóng tu sĩ, loại chiến đấu trừu tượng này thật sự có ít sao?

- Lão đầu, tình hình thế nào rồi?

- Ngươi nhìn còn không biết sao?

- Ta có thấy gì đâu a.

- Vận linh lực lên mà nhìn.

Lâm Phong thử vận một chút linh lực sau đó bước ra bên ngoài cấm trận, cảm giác nóng bỏng lập tức tràn tới làm hắn phải rút trở vào, sau đó lại nhảy ra xem trận chiến.

Tình hình bây giờ đang vô cùng căng thẳng, hai bên chiến đấu rất ác liệt, nhất là yêu nữ kia, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, hắc y nhân có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ thủ không công nhưng vẫn ép Linh Mộng xuống thế hạ phong.

- Bản lĩnh nha đầu này không tệ.

- Đúng a, bản lĩnh chịu đòn của nàng rất tốt.

Lâm Phong nhìn yêu nữ bị đánh tới đầu tóc bốc hỏa, y phục rối tung, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, trong lòng hắn cảm giác vô cùng sung sướng, lần trước suýt chút bị nàng lấy mạng làm hắn không dám ló mặt ra đường, phải trốn chui bên trong Thánh Cung, cuộc sống tự do cũng từ đó mà biến mất.

Nhưng đó chỉ là những thứ Lâm Phong nhìn thấy, hắn sao biết được hắc y nhân hơn Linh Mộng cả một đại cảnh giới, bên cạnh còn có trận pháp hỗ trợ, nếu không bắt được đối thủ thì đập đầu vào miếng đậu hủ chết cho rồi.

- Nha đầu kia hình như muốn đồng quy vu tận.

Lão đầu quan chiến một lúc thì lên tiếng, tuy Linh Mộng chỉ công mà không thủ nhưng hắc y nhân vẫn không dám tiến lại gần nàng, có lẽ hắn cũng sợ nàng tự bạo.

- Tiểu tử, bây giờ phải làm sao?

- Câu này ta nói mới đúng.

Thông thường vào những lúc quan trọng, Lâm Phong đều hỏi ý của lão đầu, bây giờ bị lão hỏi ngược lại, hắn cảm giác có chút không quen.

- Hay là chúng ta rút êm.

- Chẳng phải tiểu tử ngươi thường nói trung, tín, lễ, nghĩa gì đó sao, bây giờ tính bỏ mặt đồng môn?

- Cái gì mà bỏ mặt đồng môn, đây gọi là bảo toàn lực lượng, có câu giữ lại núi xanh lo gì không co củi đốt, ta mà chết thì ai báo thù cho nàng.

- Chỉ được cái mồm.

Lâm Phong mặt kệ lời của lão đầu, mạng nhỏ của hắn mới là quan trọng nhất, hơn nữa nữ nhân kia cũng không phải loại tốt lành gì, nhưng mà tên hắc y nhân kia còn xấu hơn, nếu hai tên này đồng quy vu tận thì tốt nhất.

Trời cao như nghe được lời thỉnh cầu của Lâm Phong, từ phía xa truyền đến một tiếng nổ lớn, cả Linh Mộng và tên hắc y nhân đều rơi xuống, đôi môi Linh Mộng phun máu, hai tay chống đỡ thân thể đứng lên nhưng bất thành.

Hắc y nhân đã đứng dậy, bộ dáng khá tốt, từ từ tiến lại gần Linh Mộng.

- Nam Hoang Nhất Mộng quả nhiên lợi hại.

Nhìn hắc y nhân từng bước tới gần, ánh mắt Linh Mộng vẫn không chút hoảng sợ, giọng nói còn mang theo vài phần châm chọc.

- Thêm vài năm nữa thì ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Đáng tiết bây giờ ta là người chiến thắng, Ám Ngục Vĩnh Hằng.

Hắc khí vừa tiến vào cơ thể, Linh Mộng liền cảm nhận linh lực đã bị phong ấn, bây giờ có muốn tự bạo cũng không thể.

- Ỷ lớn hiếp nhỏ không phải hành vi nam tử nên làm đâu.

Giọng nói the thé từ trong bóng đêm truyền đến làm cho Linh Mộng và hắc y nhân kinh ngạc, nơi này đã bày cấm trận, người bên ngoài không thể nào tiến vào được.

Từ trong bóng đêm, một lão nhân chầm chậm bước ra, trên người tràn đầy khí tức tiên phong đạo cốt, đây là bộ dáng sau khi dịch dung của Lâm Phong có đến bảy phần giống với lão đầu.

Hắc y nhân nhìn một lúc vẫn không phát hiện ra tu vi của đối phương, ánh mắt kiên kỵ, thực lực của người này tuyệt đối hơn xa hắn.

Vẫn còn một trường hợp là đối phương chỉ là một tên phàm nhân, nhưng người bình thường sao có thể tiến vào một nơi chứa đầy độc khí, chưa kể bên ngoài còn có cấm trận.

- Các hạ là ai?

- Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ sẵn lòng trả lời, 500 năm trước, người đời gọi ta là Vô Cực lão tổ.

- Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão của Vô Cực Thánh Cung.

Sau khi tu luyện đến bát cấp, tu sĩ sẽ không ở bên trong phong linh mà tiến vào Hoang Nguyên để tìm cơ hội đột phá thánh giả cửu cấp.

Lạc Nhạn Cốc nằm bên trong Hoang Nguyên, có thể trong lúc hai người đại chiến đã dẫn lão bất tử này chạy tới.

Hắc y nhân lui lại hành lễ, bây giờ hắn không thể thoát ra cấm trận, nếu đắc tội với lão đầu này thì xác định.

- Qủy Ảnh tham kiến tiền bối.

- Miễn lễ.

Lâm Phong chấp hai tay sau lưng đi về phía Linh Mộng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong lòng bàn tay hắn nắm chặt tiểu truyền tống trận.

Ánh mắt hắn nhìn yêu nữ từ đầu đến chân lại nhìn từ chân lên đầu, sau đó khẽ gật đầu.

- Thiên phú rất tốt, dáng người càng tốt, hiếm thấy hiếm thấy.

Linh Mộng nghe lão nói, vẻ mặt tức giận, chỉ cần là nam nhân thì bất kể già hay trẻ nàng đều không muốn bọn chúng đến gần.

Lâm Phong nhíu mày.

- Nha đầu, gặp tiền bối không biết hành lễ sao? Tiểu Long tử dạy ngươi như thế nào?

- Tiểu Long tử?

Linh Mộng nhíu mày, lúc sau nàng mới biết lão đang nói tới Cửu Huyền Thánh Chủ Mã Vạn Long, ánh mắt nàng lóe lên, ẩn sâu bên trong còn có một tia mờ ám khó hiểu.

- Linh Mộng tham kiến tiền bối.

- Ngoan, lão phu sẽ tìm một chỗ giúp ngươi trị thương.

Lâm Phong quay lại nhìn hắc ảnh, hắn không muốn ở chung với tên này nữa, sợ tâm hồn thuần khiết của mình sẽ bị hắc khí vấy bẩn.

- Thôi, ngươi đừng nhìn và liếc nữa, ta đi đây.

Lời vừa dứt, Lâm Phong và Linh Mộng đều biến mất, Qủy Ảnh dùng thần thức kiểm tra xung quanh, phát hiện bên trong cấm trận chỉ còn lại một mình hắn.

- Khốn kiếp.

Cấm trận còn ba ngày nửa mới hết hạn sử dụng, thứ này một khi kích hoạt thì nội bất xuất, ngoại bất nhập mà hắn không tinh thông trận pháp nên không thể phá trận, chỉ có ngây ngốc ngồi đợi ở nơi này chờ người đến phá trận.

Cách đó vài chục dặm, Lâm Phong nhìn yêu nữ bên cạnh, bây giờ chẳng biết phải làm gì, không hiểu sao lúc đó hắn lại nổi hứng cứu nàng.

- Trời sinh ta lương thiện, không thể thấy chết mà không cứu, chắc là như vậy.

Linh Mộng ngồi dựa người vào gốc cây, mỉm cười nhìn lão nhân trước mặt.

- Tiền bối có thể giúp Linh Mộng giải trừ tà thuật này không?

- Thứ này chỉ vài ngày là biến mất, không cần lo.

- Nhưng đây là Hoang Nguyên, không thể sử dụng linh lực sẽ rất nguy hiểm, hay là tiền bối không biết cách phá giải?

Lâm Phong trừng mắt dọa nàng.

- Có ta ở đây yêu thú nào dám tới.

- Thật sao?