Thiên La

CHƯƠNG 37: ĐỊA SƠN THÀNH





Trên đường đi, Lâm Phong đã hoàn thành luyện chế số đan dược trên Nhiệm Vụ Bảng, Âm Dương Ma Trận cũng luyện được vài cặp, Dịch Dung Đan vài bình, Loạn Hồn Tán cũng có một mớ, nhiều nhất vẫn là bạo đan có đến mười mấy viên huyền cấp, phần lớn linh thạch của hắn đều đổ vào thứ này.

Thực Cốt Pháp Tiễn thuộc về binh khí tà đạo nếu không đến lúc sống còn thì hắn sẽ không sử dụng món đồ này.

- Lão đầu, mấy thứ này tuy tốt nhưng chỉ là vật ngoài thân, thực lực bản thân vẫn là thứ quan trọng nhất, lão thấy ta nói có chuẩn không?

- Bớt nhảm, muốn gì thì nói ra.

- Tiền bối đúng là lợi hại, vừa nhìn đã rõ tâm tư của tiểu bối.

Lâm Phong theo thói quen trước vuốt đuôi ngựa lấy lòng, sau đó vào vấn đề.

- Tiền bối có thuật pháp nào lợi hại không?

- Chẳng phải tiểu tử ngươi không muốn trở thành pháp sư sao?

- Đúng là như vậy.

Nhớ tới mấy cái pháp văn kia là hắn đau đầu.

- Ta chỉ muốn học vài loại thuật pháp để phòng thân, không cần phải trở thành pháp sư.

Thông thường đan sư sẽ lựa chọn tu luyện chiến pháp để trở thành chiến, đan song tu, ít có tu sĩ trở thành pháp, đan song tu vì luyện chế pháp chỉ có độ khó không thua gì luyện chế đan dược.

Một tên pháp sư không biết luyện chế pháp chỉ thì chẳng khác gì một tên đan sư không biết luyện chế đan dược, nói ra chắc chắn sẽ bị thiên hạ chê cười.

- Tiểu tử ngươi ham học là tốt nhưng học mà không thông thì không đi xa được.

- Ta hiểu rồi.

Lâm Phong cúi đầu suy ngẫm, lời lão đầu nói chính là lời của cổ nhân, nghe theo chắc chắn không sai, trước mắt cần luyện tốt đan đạo, sau này tính tiếp.

Lão đầu im lặng một lúc rồi nói.

- Muốn học thuật pháp cũng được nhưng tiểu tử ngươi phải đạt được hai yêu cầu của lão phu.

- Tiền bối cứ nói, tiểu bối sẽ cố hết sức.

- Thứ nhất, phải đột phá tứ cấp tu sĩ, sử dụng thành thục linh lực phóng xuất. Thứ hai, phải luyện chế thành công 5 viên thượng phẩm đan dược trong một lò.

- Thành giao.

Lâm Phong gật đầu không cần suy nghĩ, đạt đến tứ cấp tu sĩ thì có thể phóng xuất linh lực, chỉ cần có đủ thời gian thì hắn sẽ thành thạo.

Yêu cầu thứ hai cũng không khó, bây giờ Lâm Phong đã luyện được một lò ngũ đan, chỉ là viên cuối cùng thường là phế đan nhưng vấn đề không nằm ở thuật luyện đan của hắn mà là linh lực không đủ dùng.

Liệt Hỏa Phần Thiên không thể so với hỏa linh thể, hỏa khí của Lâm Phong hỗn tạp hơn nên phải sử dụng nhiều linh lực hơn, từ đó dẫn đến việc không đủ linh lực để luyện ra một lò đan dược hoàn hảo.

Trong lúc Lâm Phong cùng lão đầu trò chuyện thì ở một nơi cách đó không xa, một đám hắc y nhân cũng đang bàn luận.

- Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Tên thủ lĩnh nhíu mày, liên tục mấy ngày bị huyết y nhân truy sát dẫn đến đệ tử Ma Giáo tổn thất thảm trọng, nếu còn tiếp tục thì hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Một tên bên cạnh nhỏ giọng.

- Hay là chúng ta tạm thời rút lui.

- Không được, Tôn giả vẫn chưa có lệnh, chúng ta không thể rời đi.

- Nếu tiếp tục ở lại nơi này thì chúng ta sẽ bị diệt sạch.

- Các ngươi nghĩ bây giờ trở về có thể sống được sao?

Đám hắc y nhân im lặng, Ma Giáo tàn khốc như thế nào bọn họ là người hiểu rõ nhất, không hoàn thành được nhiệm vụ cũng tương đương với kháng lệnh.

Đúng lúc này, một đám hắc vụ bay đến, hóa thành một thân ảnh lơ lửng giữa không trung, đám hắc y nhân nhìn thấy liền quỳ xuống hành lễ.

- Tham kiến tôn giả.

- Chuyện của các ngươi bản tọa đã biết, tiếp tục thực hiện kế hoạch.

- Tuân lệnh.

Hắc ảnh dứt lời liền biến mất, đám hắc y nhân thở phào, tôn giả đã ra mặt thì bọn chúng không cần phải lo.

Cách đó chỉ vài trăm dặm, bên trong một căn phòng rộng lớn và sang trọng, có hai đại mỹ nhân đang đứng đối diện nhau.

Linh Mộng mỉm cười vui vẻ nhìn đối phương.

- Hàn Băng, muội đến giúp ta sao?

- Ngươi đến đây vì Ma Giáo?

- Tất nhiên, đám yêu nghiệt đó hại muội chịu nhiều đau khổ như vậy sao ta có thể dễ dàng bỏ qua, nói cho muội một tin vui, hôm qua ta vừa giết thêm vài trăm tên yêu nghiệt Ma Giáo.

Lãnh Hàn Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhưng sâu bên trong ánh mắt thoáng hiện qua chút tiếu ý, không phải vì đám Ma Giáo kia chết bao nhiêu mà là vì lưu manh không sao.

- Ngươi phải cẩn thận, Ma Giáo có một tên rất lợi hại.

- Muội là đang lo lắng cho ta sao?

- Ta không nói giỡn, hắn thật sự rất mạnh, chỉ vài chiêu đã phong ấn được tu vi của ta.

Lần trước giao đấu bên trong Thương Vân Thành, Lãnh Hàn Băng chưa kịp động thủ đã bị đối phương đánh bại, lúc đó cả hai đều ở bên trong phong linh, tu vi ngang nhau, nàng thất bại nhanh như vậy chỉ có một lý do là thực lực hai bên chênh lệch rất lớn.

Linh Mộng vẫn mỉm cười, từ đầu đến cuối gương mặt xinh đẹp vẫn mang nụ cười yêu mị chưa từng biến đổi.

- Nam nhân thiên hạ đều là thứ vô dụng, ta không quan tâm.

- Tùy ngươi.

Thứ cần biết đã biết, lời cần nói cũng đã nói, đã đến lúc Hàn Băng phải rời đi.

- Muội cứ như vậy mà đi sao?

Linh Mộng nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kia, ánh mắt lóe lên.

- Muội không muốn biết tin tức của tên kia?

Lãnh Hàn Băng dừng bước, giọng nói lạnh nhạt.

- Ngươi đã nói sẽ không làm hại hắn.

- Muội có biết trên đời này thứ gì không đáng tin nhất không, đó chính là lời nói của nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì lời nói càng không đáng tin.

- Ta lại nghĩ khác ngươi, Lãnh Hàn Băng ta nói được làm được, nếu ngươi động đến hắn thì chúng ta sẽ tuyệt giao.

Lãnh Hàn Băng vừa dứt lời liền rời đi để lại Linh Mộng một mình bên trong căn phòng. Vẻ mặt của Linh Mộng lúc này đã không còn nụ cười, ngọc thủ ẩn hiện hồng hỏa, nhiệt độ căn phòng không ngừng tăng lên.

- Thứ ta muốn, không ai có thể dành được.

Vài ngày sau, Lâm Phong đã đến được Địa Sơn Thành, đây là thành trì gần nhất với Thương Vân Thành ở thời điểm hiện tại, trước kia có mấy cái thành trì gần hơn nhưng đã bị thú triều phá nát, cho nên thời gian dự tính lại phải tăng lên.

- Con dường dài vạn dặm vẫn phải bắt đầu từ một bước chân, 1 bước, 2 bước, 3 bước…

Suốt cả đoạn đường không nghe được bất kỳ một tin tức nào về Ảnh Nguyệt Đoàn làm cho tâm tình của Lâm Phong vô cùng không tốt, lão đầu nói vừa đi vừa đếm số bước chân sẽ làm cho tâm tình tốt hơn.

Sau khi rời truyền tống trận, con đường phía trước là Hoang Nguyên vô tận, Lâm Phong lấy ra tấm địa đồ vừa mua được, lần trước không có thứ này nên hắn và băng nữ phải lang thang bên trong Hoang Nguyên suốt một khoảng thời gian.

- Một tấm da thú dởm mà lấy của lão tử hơn ngàn khối linh thạch hạ phẩm, đám này hút máu kinh thật.

- Thời buổi hỗn loạn, vật giá leo thang cũng là chuyện bình thường.

Lão đầu liên tục nghe Lâm Phong than thở cũng phát chán, tiểu tử này cái gì cũng xấu nhưng được cái mỗi chỗ xấu một chút, chỉ trừ tham tài là đặc biệt nhiều.

Lâm Phong đi theo bản đồ, đường đi tới Thương Vân Thành không có nhiều yêu thú, những nơi có yêu thú đều được đánh dấu rõ ràng, hoàng cấp màu vàng, huyền cấp màu lam, địa thú và thiên thú thì không thấy đâu hết.

- Gặp được mấy tên đó mà còn sống thì phải cảm tạ tổ tiên rồi, chỉ có tên ngốc mới đứng lại vẽ bản đồ.

Trên đường đi, Lâm Phong thỉnh thoảng gặp được tu sĩ đi săn yêu thú, hắn mượn cớ hỏi đường, tiện thể hỏi luôn tình hình xung quanh.

Mấy hôm nay, huyết y nhân và hắc y nhân đều lặng mất tăm, không còn nghe được tin đồn về bọn chúng, Lâm Phong cảm thấy yên tâm hơn vài phần.

- Đạo hữu, phía trước là địa bàn của Huyết Nhãn Lang, tốt nhất nên chọn đường vòng đi qua.

- Đa tạ.

Lâm Phong nhìn ngọn cự sơn cách đó mấy chục dặm, khóe miệng nhếch lên nụ đểu, lần trước bị Huyết Nhãn Lang đuổi suýt chút chạy lên thiên đường, lần này đã đến lúc hắn phục thù.

Lâm Phong lấy ra một tờ Hành Không Pháp Chỉ kích hoạt, cả người bay thẳng về phía cự sơn, chưa tới một canh giờ đã đến chân núi.

Từ nơi này có thể nghe thấy tiếng hú của đám Huyết Nhãn Lang, Lâm Phong tay cầm Lưu Tinh Đao, đơn thân độc mã tiến vào bên trong.

- Ngáo… ô ô ô…

- Này thì sủa.

- Ẳng… ẳng…

Huyết Nhãn Lang nhìn thấy tu sĩ tiến vào địa bàn liền hú lên, hai đầu yêu thú gần nhất phóng tới tấn công Lâm Phong.

- Ngáo…

- Tật Phong nhất thức.

Ánh đao lóe lên, hai đầu Huyết Nhãn Lang nằm thẳng cẳng trên đất, thêm một đám yêu lang từ bên trong núi xông ra, bọn chúng xếp thành một vòng bao vây con mồi.

Lâm Phong nhìn đám yêu thú vẫn đứng im bất động, hắn đoán mấy tên này đang muốn chờ đồng bọn để đánh hội đồng đây mà.

- Vân Tung Mị Ảnh.

Đột nhiên xuất hiện thêm ba tên tu sĩ làm cho đám yêu lang ngơ ngác, bọn chúng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì vài tên đồng bọn đã nằm xuống.

- Ngáo…

- Ăn một đao của lão tử.

Lâm Phong vừa giơ đao lên thì tay kia đã kích hoạt một tấm Phong Hỏa Pháp Chỉ, hai đầu Huyết Nhãn Lang bị đốt trụi lông, Lưu Tinh Đao chém tới, thêm hai đầu yêu lang ra đi.

- Tiểu tử, có mấy trăm đầu Huyết Nhãn Lang đang chạy tới, đánh tiếp không?

- Hôm nay tới đây thôi, hôm sau đánh tiếp.

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, ngươi mà không đánh thì đời nó không nể.

Lão đầu một bên dụ dỗ, tuy đám Huyết Nhãn Lang không giết được Lâm Phong nhưng cắn vài cái thì không thành vấn đề.

Mặt đất truyền đến từng cơn rung động, có thể cảm giác được số lượng Huyết Nhãn Lang kéo tới không ít, Lâm Phong dứt khoát rời đi, mặc kệ ánh mắt kinh bỉ của lão đầu.

Hôm sau, Lâm Phong cũng không trở lại mà tiếp tục thẳng tiến Thương Vân Thành, lão đầu ở một bên vẫn không ngừng dụ dỗ.

- Tiểu tử ngươi không phải tự xưng trung nghĩa gì đó sao? Sao nói không giữ lời vậy?

- Lão không biết ngoài trung, tín, lễ, nghĩa ra thì ta còn là một thiên tài nhìn xa trông rộng sao? Trước tiên làm chính sự, những thứ còn lại để sau.

- Đồ chết nhát.

Một đường thẳng tiến đến Thương Vân Thành, Lâm Phong cảm giác tấm bản đồ này không tệ, chỉ đường tương đối chính xác, đáng giá 1000 khối linh thạch hạ phẩm.

Nhìn thất sắc phong linh lộng lẫy phía xa, từng kỷ niệm trong lòng Lâm Phong hiện ra, khóe mắt bất chợt đỏ lên, có thể đây là lần cuối cùng hắn trở về nhà của mình.

- Trên đời này không có bữa tiệt nào không tàn, tiểu tử ngươi phải nhìn thoáng một chút.

- Ta biết.

- Trên đời này mỹ nữ không thiếu, mất nha đầu này thì tìm nha đầu khác, lão phu thấy yêu nữ ở Thánh Cung được đấy, thiên phú khá tốt, nhan sắc cũng ổn.

- Lão đầu, ta nhớ gần đây ta đâu có chọc giận lão, đừng chơi vậy chứ.

Vừa nghĩ tới yêu nữ, bao nhiêu cảm xúc vừa hiện ra đều bỏ chạy hết, nữ nhân đó đã để lại nỗi ám ảnh không nhẹ trong tâm hồn nhỏ bé của hắn.

Lâm Phong đi tới bên cạnh phong linh, dùng tay sờ vào, cảm giác nóng lạnh thất thường làm cho người khác không thể đoán được bên trong là thứ gì.

Thời gian dần trôi qua, Lâm Phong từ trong mơ màng tỉnh lại thì trời đã gần tối, tạm thời phải đi tìm một chỗ ẩn thân.

Lúc đi ngang qua truyền tống trận, Lâm Phong đột nhiên dừng bước, bên trên cột đá còn sót lại xuất hiện một hàng chữ làm hắn chú ý.

- Trường Hà Huân Vũ, đây là nét chữ của Huân Vũ nhưng mà có chút không đúng, ta nhớ nàng họ Liễu sao bây giờ lại biến thành Trường Hà?

Nhìn nét chữ quen thuộc, vẻ mặt Lâm Phong vừa mừng vừa lo, nếu đây thật sự là dấu tích của Huân Vũ để lại thì chứng tỏ nàng vẫn còn sống.

- Chẳng lẽ Huân Vũ có tỷ muội cùng tên khác họ?

- Ngu ngốc, Trường Hà có thể là nơi ở hiện tại của nha đầu đó.

- Có khi nào là Trường Hà Thánh Cung không?

Ngũ đại thánh cung Nam Hoang bao gồm Vô Cực, Cửu Huyền, Trường Hà, Âm Dương và Ngự Thú, từ khi phong linh hình thành thì ngũ cung đã cùng nhau thống trị Nam Hoang, đến hôm nay đã được hơn vạn năm.

Lão đầu nhíu mày.

- Tu vi của nha đầu đó không cao, nếu là đệ tử Thánh Cung thì chỉ có thể là ngoại môn đệ tử.

- Được rồi, Trường Hà thẳng tiến.

Muốn biết Huân Vũ có ở nơi đó hay không chỉ cần đi một chuyến là biết, tâm tình của Lâm Phong bây giờ rất tốt, tinh lực tràn đầy có thể chạy cả một vòng đại lục.

- Tiểu tử, từ từ đã.

- Có chuyện gì sao?

- Ngươi muốn đi Trường Hà Thánh Cung ngay bây giờ sao?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu, đã biết được nơi lão bà tương lai tu luyện, bây giờ không đi còn đợi bao giờ.

Lão đầu hỏi tiếp.

- Ngươi đến đó rồi làm gì nữa?

- Tất nhiên đến gặp nàng.

- Gặp như thế nào?

- Chuyện này tiểu bối chưa nghĩ tới, tiền bối có cao kiến gì chăng?

Thánh Cung không giống với những nơi khác, người ngoài rất khó bước vào, dù là ngoại môn đệ tử cũng bị giới hạn nơi ở, không thể tùy tiện đi lung tung.

- Bây giờ tiểu tử ngươi tới đó ngay cả chân núi còn chưa chắc lên được, đừng nói đến chuyện tìm người.

- Ta có thể ở bên ngoài chờ đợi, thăm hỏi các kiểu.

- Hỏi kiểu gì? Đệ tử ngoại môn Thánh Cung có tới mấy chục vạn, hơn nữa đâu phải chỉ tập trung ở một chỗ, tiểu tử ngươi định chạy hết địa bàn của Trường Hà để hỏi sao?

Bên dưới Thánh Cung có vài chục cái thành trì lớn nhỏ với nhân số nhiều không đếm hết, một mình Lâm Phong bơi vào đó tìm người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Lão đầu nói tiếp.

- Đợi thêm một thời gian nữa, thời cơ sẽ tới.

Lâm Phong nhíu mày, đột nhiên hắn nhớ đến một sự kiện.

- Ý của tiền bối là ngũ cung tranh bá.

- Nó đó.

Ngũ cung tranh bá 10 năm diễn ra một lần, là nơi hội tụ toàn bộ thiên tài của ngũ đại Thánh Cung, có thể nói đây là sự kiện lớn nhất của Nam Hoang.

- Nhưng còn hơn 3 năm nữa mới diễn ra đại hội.

- Trong vòng 3 năm này, tiểu tử ngươi phải cố hết sức tu luyện, ngũ cung tranh bá sẽ là lúc ngươi tỏa sáng, nha đầu kia có nhìn thấy ngươi hay không đều phải nhìn vào cơ hội này.

Lâm Phong gật đầu, Huân Vũ nếu là đệ tử Thánh Cung chắc chắn sẽ nghe được tin tức từ đại hội, biết đâu nàng cũng sẽ tham gia.

- Nhưng mà ta nói nè lão đầu, lỡ lâu quá không gặp, nàng quên ta luôn thì sao?

- Thì hai đứa vô duyên chứ sao.

- Vậy chẳng khác gì ta tự hủy.

- Sống trên đời này, thứ gì của tiểu tử ngươi thì nhất định sẽ thuộc về ngươi, không phải là của ngươi thì thuộc về ngươi khác, nếu kéo không có kết quả.

Mỗi lần bàn chuyện chung thân với lão đầu, Lâm Phong đều có cảm giác là lạ, không đổ vỡ thì cũng tan nát, có lẽ vì vậy mà lão vẫn độc thân tới giờ.

Lâm Phong lấy Lưu Tinh Đao khắc lên cột đá bên cạnh một dòng chữ “Cửu Huyền Lâm Phong” sau đó rời đi.