Lâm Phong chợt nhớ ra lần trước đến Quỷ Lâm có nghe mọi người nói bạch y nữ tử là được Liễu Huân Vũ mời tham gia, chuyện quan trọng như thế này mà hắn lại quên mất.
- Bạch đạo hữu có quen Huân Vũ sao?
- Ta từng gặp nàng vài lần, không tính là quen biết.
- Vậy đạo hữu có biết Huân Vũ xuất thân từ nơi nào không?
- Nàng không nói cho ngươi biết sao?
Lâm Phong lắc đầu, thời gian hai người quen biết chưa lâu, hắn chỉ kịp nắm tay của nàng, còn chưa kịp hỏi quê quán thì bọn yêu thú đã tràn vào.
Lãnh Hàn Băng vừa hé môi thì bên trên xuất hiện dị tượng, giữa không gian u ám lóe lên từng đạo hồng quang.
Bên trong Cấm Không Đại Trận, hồng y nữ tử lơ lửng giữa không trung, hồng hỏa bao phủ cơ thể nàng, ngọc thủ liên tục bắt ấn.
- Phá.
Hồng hỏa ngập trời soi sáng tận đáy vực sâu, Cấm Không Đại Trận rung lên rồi vỡ nát, vách núi chấn động, từng vết nứt hiện ra như mạng nhện.
Lãnh Hàn Băng nhìn hồng y nữ tử từ trên cao hạ xuống chẳng khác gì tiên tử giáng trần, mày liễu khẽ nhíu, nàng lập tức kéo Lâm Phong ra phía sau.
- Mau vào trong.
Lâm Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hồng y nữ tử đã xuất hiện trước mặt hai người, khóe môi nàng khẽ cong lên, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý.
- Hàn Băng, cuối cùng cũng tìm được muội.
- Ta cũng không ngờ người đầu tiên đến lại là ngươi.
- Sao vậy, gặp ta không vui sao?
Tâm tình của hồng y nữ tử lúc này khá tốt, bình thường nàng không thích nhiều lời.
Lâm Phong đứng một bên bị xem như không khí, chỉ còn cách tự mình xen vào.
- Hai vị đạo hữu có gì vào trong rồi nói, nơi này không hợp ở lâu.
Cấm Không Đại Trận đã bị phá, nơi này không còn an toàn như trước, lỡ đám yêu cầm phát hiện động tĩnh kéo tới thì toang, một mình hắn không lo nỗi cho hai người.
Hồng y nữ tử liếc nhìn Lâm Phong, tiếu ý trong ánh mắt của nàng nhiều thêm vài phần.
- Những ngày này hai người ở chung sao?
- Đúng vậy.
Lãnh Hàn Băng vừa gật đầu thì hồng y nữ tử liền biến mất, đến khi nàng xoay người thì nhìn thấy Lâm Phong đã bị hỏa ảnh quấn lấy, sắc mặt vô cùng thống khổ.
- Linh Mộng, mau dừng tay.
Hồng y nữ tử nhìn tên nam nhân đang giãy chết, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười yêu mị.
- Tên này ta nhìn không thuận mắt, đáng giết.
Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hàn khí như thủy triều cuốn đến nhưng không cách nào dập tắt hồng hỏa.
- Nếu ngươi không dừng tay, từ nay về sau chúng ta tuyệt giao.
Linh Mộng do dự một chút vẫn quyết định thu lại hồng hỏa, Lâm Phong nằm bất động trên mặt đất, ngay cả sức lực há miệng cũng không có.
Lãnh Hàn Băng tiến đến bên cạnh Lâm Phong quan sát, nàng lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng hắn, ánh mắt tức giận nhìn hồng y nữ tử.
- Chẳng phải ngươi đã hứa với ta không lạm sát kẻ vô tội nữa sao?
- Hắn không phải kẻ vô tội, nam nhân trên đời đều đáng chết.
Linh Mộng bước tới gần hai người, ngọc thủ giơ lên, hồng hỏa lần nữa xuất hiện, Lãnh Hàn Băng đứng che trước người Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua chút lo lắng, với khoảng cách gần như vậy thì nàng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản đối phương.
- Hình như muội rất quan tâm tên nam nhân này, vậy thì hắn càng đáng chết.
- Ngươi không được giết hắn, nếu không có hắn thì hôm nay ngươi đã không gặp được ta.
- Vậy thì ta phải đa tạ hắn, muội yên tâm, ta sẽ tiễn hắn lên đường bằng cách nhanh nhất, sẽ không để hắn đau khổ.
Lúc này khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một bước chân, Linh Mộng có thể ngửi được hương thơm quen thuộc từ trên người Hàn Băng truyền đến, nàng chợt thu lại hồng hỏa.
- Còn tốt là tên nam nhân này chưa chạm vào muội, nể tình hắn cứu muội, lần này ta sẽ tha cho hắn một mạng.
Lãnh Hàn Băng nhìn sắc mặt của lưu manh đã dần tốt lên, nàng nhìn qua nữ tử trước mặt.
- Thánh Cung thế nào rồi?
- Vẫn tốt, ngoại trừ một số tiểu thành trì bị tấn công thì mọi thứ vẫn bình thường.
- Thú triều lần này có khả năng liên quan đến Ma Giáo, lúc ở Thương Vân Thành, ta đã nhìn thấy bọn chúng phá hủy truyền tống trận.
- Có chuyện như vậy sao?
Linh Mộng ngẩng đầu nhìn lên cao, nơi đó đang có vài bóng người bay xuống.
- Nếu thật sự liên quan đến Ma Giáo thì ta sẽ để bọn chúng trả giá vì dám tổn thương đến muội.
Nàng vừa dứt lời thì đám người bên trên đã hạ xuống bên cạnh Hàn Băng, dẫn đầu là Lãnh Tuyên cùng với thể tử Vương Hàm Yên.
- Băng nhi, con không sao chứ? Tu vi của con sao lại thế này? Có phải bị trọng thương không?
Vương mẫu ôm chặt Lãnh Hàn Băng, khóe mắt đỏ ửng, mấy ngày nay tâm tình của bà cực kỳ không tốt, lúc nào cũng nghĩ đến nữ nhi.
Lãnh Hàn Băng lắc đầu.
- Mẫu thân yên tâm, nữ nhi không sao, tu vi chỉ tạm thời bị phong ấn.
- Không sao là tốt, không sao là tốt.
Lãnh Tuyên đứng một bên cẩn thận quan sát nhi nữ, cuối cùng phát hiện ngoại trừ tu vi không đúng thì những thứ khác đều bình thường, lúc này lão mới thật sự yên tâm.
- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta trở về thôi.
Bên trong cổ nhẫn, lão đầu âm thầm mặt niệm cho Lâm Phong, người không sao thì ân cần thăm hỏi, kẻ nằm hấp hối thì chẳng ai quan tâm.
- Xem ra tiểu tử ngươi vẫn chưa hết hạn.
Kim Quang Thành là một tiểu thành thuộc về Vô Cực Thánh Cung, nơi này khá may mắn vì không bị thú triều tấn công.
Môn phái trấn giữ Kim Quang Thành là Thanh Vân Môn, nghe nói môn chủ là người sùng đạo, ăn chay niệm chú, thường xuyên hành thiện tích đức nên mới thoát khỏi cơn thú triều lần này.
Nhưng hôm nay đệ tử Thanh Vân Môn lại đi khắp thành thu mua yêu thú, toàn là hàng thơm ngon bổ dưỡng làm cho đám tu sĩ không ngừng bàn tán.
- Môn chủ hôm nay sao vậy? Chẳng lẽ muốn chuyển đạo sao?
- Chuyển đạo chứ có phải chuyển giới đâu mà lo.
- Các người đúng là lạc hậu, ta nghe nói môn chủ có khách quý đến chơi nên mới mua yêu thú về chiêu đãi.
- Thì ra là vậy.
Cả đám đệ tử thở phào, bọn chúng còn tưởng là có đại sự sắp xảy ra nên lão môn chủ mới chuẩn bị lương thực, muốn chuồn êm một mình.
Bên trong Thanh Vân Môn, người đi như lễ hội, mấy chục tên đệ tử chạy tới chạy lui không kịp dừng bước, hôm nay không biết là ngày bao nhiêu mà rồng lại đến nhà tôm, hơn nữa không phải một con mà là một bầy.
Giữa dòng người tấp nập, vẫn có một thanh niên không màn sự đời, hắn nằm thẳng cẳng trên giường, ngủ quên cả trời đất.
- Tiểu tử ngươi đừng ngủ nữa, mau dậy đi.
Lâm Phong bị lão đầu đánh thức, hai mắt mở ra, vẻ mặt mơ màn nhìn xung quanh, hắn phát hiện bản thấn đang ở bên trong một căn phòng sang trọng, so với căn phòng của hắn ở Thương Vân Thành thì tốt hơn rất nhiều.
- Đây là đâu? Ta là ai?
Lâm Phong chỉ nhớ là gặp được một hồng y nữ tử có dáng người nóng bỏng sau đó thì chẳng biết gì.
Lão đầu đem mọi chuyện xảy ra trong lúc hắn hôn mê kể sơ qua một lần, tiện thể cùng hắn bàn tính chuyện tương lai.
- Nữ nhân đó đúng là hung ác, ta đã làm gì nàng đâu?
- Thiện ác, tốt xấu đều phải nói đến thực lực, lúc đó nha đầu kia có giết tiểu tử ngươi thì cũng chẳng ai quan tâm.
Lâm Phong gật đầu, lời của lão đầu câu nào cũng đáng suy ngẫm, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là tìm cách bảo mạng, nữ nhân kia chưa rời đi thì cái mạng nhỏ của hắn lúc nào cũng đặt trong tình trạng báo động.
- Hay là bây giờ chúng ta lén trốn đi, nơi này là địa bàn của Vô Cực Thánh Cung, chắc là nữ nhân đó sẽ không dám manh động.
- Tiểu tử ngươi quá xem thường nha đầu kia rồi, ngươi thử nghĩ xem Vô Cực Thánh Cung có vì một tên vô danh tiểu tốt mà đắt tội với một thánh nữ không?
- Không.
Dù so sánh kiểu gì thì Lâm Phong cũng không so được với Linh Mộng thánh nữ, người ta như trăng sáng trên cao còn hắn chỉ như đom đóm trong đêm mà thôi.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây? Tiền bối có cao kiến gì không?
- Gia nhập Cửu Huyền Thánh Cung.
Cửu Huyền Thánh Cung là một trong ngũ đại Thánh Cung của Nam Hoang, thực lực sánh ngang với Vô Cực Thánh Cung, Linh Mộng thánh nữ và Lãnh Hàn Băng đều là đệ tử của Cửu Huyền Thánh Cung.
Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt khó hiểu.
- Làm vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ?
- Bây giờ tiểu tử ngươi đã ở trong rọ rồi, còn chui đi đâu nữa.
Lão đầu không phải tùy tiện mà nói, chuyện này lão đã suy nghĩ cả đêm để tính đường đi giúp Lâm Phong.
- Bây giờ yêu thú nổi loạn, với thực lực của tiểu tử ngươi nếu tiến vào Hoang Nguyên chỉ nộp mạng, thay vì đi đến địa bàn của Thánh Cung khác không bằng ở lại Cửu Huyền còn có Lãnh gia che chở, ngươi có thể mượn thực lực của Thánh Cung để tìm tung tích Liễu nha đầu, đây gọi là nhất tiễn song điêu.
- Tiền bối đại trí, tiểu bối bái phục.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nói về mưu hèn kế bẩn thì Lâm Phong còn biết chút ít, chứ nói đến tương lai đại kế thì lão đầu bỏ xa hắn mấy chục cái thành trì.
Dựa vào thân phận luyện đan sư của Lâm Phong nhất định sẽ được Thánh Cung thu nhận, chỉ là từ nay cuộc sống tự do tự tại sẽ không còn.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, chính xác là bị đá văng ra, một thiếu nữ hiên ngang bước vào như chốn không người, ánh mắt linh động đảo một vòng bên trong căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong.
- A… ngươi tỉnh rồi, ta còn tưởng là ngươi chết luôn rồi chứ.
Lâm Phong chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, hình như hắn đã gặp nàng ở đâu thì phải.
- Đúng rồi, lần trước gặp nàng ở Vạn Bảo Các.
Lúc đó nha đầu này còn nghi ngờ dược đơn của hắn có vấn đề.
- Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
- Ta họ Lãnh, ngươi có thể gọi ta là Lãnh nhị tỷ.
- Lãnh đạo hữu, không biết đạo hữu có quan hệ gì với Hàn Băng đạo hữu?
Cái tên Hàn Băng là Lâm Phong nghe lão đầu kể lại, cho tới lúc này bạch y nữ tử vẫn chưa cho hắn biết tên.
- Nàng là tỷ tỷ của ta.
Lãnh Phi Dao nghe nhắc đến tỷ tỷ mới nhớ đến chính sự.
- Đúng rồi, phụ thân muốn gặp ngươi, mau đi theo ta.
- Lãnh đạo hữu có nhìn thấy Linh Mộng thánh nữ ở đâu không?
Nghe đến hai chữ Linh Mộng, vẻ mặt của Phi Dao liền thay đổi.
- Người nhắc yêu nữ đó làm gì?
- Ta với thánh nữ có chút hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì chứ, có phải ngươi bị nàng ta đánh đến mém chết không?
Lâm Phong gật đầu, mọi chuyện y như nàng nói, nha đầu này nhìn bốc đồng vậy mà nói chuẩn không cần chỉnh.
- Sao đạo hữu biết được?
- Yêu nữ tính tình kỳ quái, giống như nam nhân khắp thiên hạ đều có thù với nàng, nếu không phải là đệ tử của Thánh Cung thì trước sau gì cũng bị nàng đánh cho một trận.
- Bá đạo vậy sao?
Lãnh Phi Dao gật đầu.
- Chưa hết đâu, yêu nữ không chỉ bá đạo mà còn tàn bạo nữa, ta nghe phụ thân kể lại, có lần nàng truy đuổi Ma Giáo vào tận sâu trong Hoang Nguyên, ép bọn chúng vào tuyệt địa sau đó dùng hỏa diễm thiêu trụi một ngọn núi, toàn bộ yêu nghiệt Ma Giáo và yêu thú đều bị đốt thành tro.
- Đâu chỉ là tàn bạo, phải nói là khủng bố mới đúng, sau đó thì sao? Nàng ta có bị Thánh Cung trừng phạt không?
- Không có, Thánh Cung còn ban thưởng cho nàng mấy chục vạn điểm cống hiến.
- Thượng thiên vô nhãn a!
Lâm Phong cúi đầu, nếu có một ngày hắn bị nàng đốt thành tro thì không biết Thánh Cung sẽ thưởng bao nhiêu điểm cống hiến.
Lãnh Phi Dao như tìm được tri kỉ, mãi lo trò chuyện mà quên mất nhiệm vụ, Lâm Phong đành phải nhắc khéo nàng.
- Lãnh đạo hữu vừa nói yêu nữ kia đang ở chỗ của Hàn Băng đạo hữu sao?
- Đúng vậy, nghe nói yêu nữ muốn giúp tỷ tỷ giải trừ phong ấn, ta nghĩ nàng chỉ mượn cớ để chiếm tiện nghi của tỷ tỷ.
- Đã như vậy sao không nhờ phụ thân của Lãnh đạo hữu giải quyết?
- Phụ Thân ta bận tiếp đãi lão chấp sự của Vô Cực Thánh Cung, đúng rồi mau đi thôi, đừng để phụ thân ta chờ lâu.
Hai người đi đến một căn phòng cách đó không xa, Lãnh Phi Dao nhìn thấy cửa phòng đã mở, xem ra phụ thân đã bàn chuyện xong, nàng kéo Lâm Phong tiến vào.
- Phụ thân, mẫu thân, ta đưa hắn đến rồi đây.
Trong phòng có hai người, ngồi ở vị trí chủ tọa là Lãnh Tuyên, nội môn chấp sự Cửu Huyền Thánh Cung, cũng chính là phụ thân của Lãnh Hàn Băng, vẻ mặt uy nghiêm, toát ra khí thế không giận tự uy, bên cạnh là thê tử của lão Vương Hàm Yên.
Lãnh Tuyên nhìn nam tử trước mặt, với ánh mắt già đời của lão thì tên này ba phần thành thật, bảy phần lưu manh, là một tên ngụy quân tử chính hiệu.
Dù sao thì hắn cũng đã cứu nhi nữ của lão, cứ xem ba phần phía trước mà đổi đãi.
- Ta đã nghe Hàn Băng kể lại mọi chuyện, lần này phải đa tạ ngươi đã cứu nhi nữ.
- Tiền bối không cần khách khí, cứu người là chuyện tiểu bối nên làm.
- Dù sao cũng phải đa tạ, ta cũng không thích nhiều lời, sau này có chuyện gì cần thì đến Cửu Huyền Thánh Cung tìm ta.
Lâm Phong vội gật đầu, ôm đùi được lão này thì con đường vào Thánh Cung của hắn sẽ rộng như Hoang Nguyên vậy.
- Tiền bối đã mở lời thì tiểu bối cũng không nhiều lời, tiểu bối đúng là có một chuyện muốn nhờ tiền bối giúp đỡ.
- Chuyện gì?
- Tiểu bối muốn tiến vào Thánh Cung tu luyện.
Lãnh Tuyên còn chưa trả lơi thì bên cạnh đã truyền đến một giọng nói như chim hót.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta vừa tròn hai mươi.
- Chừng đó tuổi mà chỉ là chiến sư tam cấp, vào Thánh Cung miễn cưỡng có thể làm ngoại môn đệ tử.
Lãnh Phi Dao ở bên cạnh vẽ ra một tương lai không mấy tươi sáng cho Lâm Phong, năm nay nàng chỉ vừa mười lăm mà đã đạt đến tứ cấp hậu kỳ rồi.
Lâm Phong cũng biết điều này, tu vi của hắn có được như bây giờ là nhờ lão đầu giúp đỡ, nếu không thì hắn chỉ ở nhị cấp là cùng, tài nguyên của tán tu sao có cửa so với đệ tử Thánh Cung.
- Lúc trước tiểu bối từng theo một vị đan sư học hỏi, tuy chưa thể luyện thành đan dược nhưng có thể luyện chế dược tề.
- Nói vậy ngươi có hỏa linh thể?
- Đúng vậy.
Lâm Phong gật đầu sau đó vận chuyển Liệt Hỏa Phần Thiên, cơ thể hắn dần bị hỏa quang bao phủ.
Lãnh Tuyên không ngờ tiểu tử trước mặt lại có hỏa linh thể, đan sư khó thành không phải vì đan đạo khó tu mà là vì điều kiện quá cao, chỉ riêng hỏa linh thể đã loại trừ hơn chín phần tu sĩ.
Mỹ phụ nhìn qua phu quân khẽ gật đầu, Lãnh Tuyên liền hiểu ý.
- Được rồi, sắp tới ta sẽ đưa ngươi đến Đan Cung, có tiến vào được hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.