Bên trong hang động, Lãnh Hàn Băng vừa tu luyện vừa nghiên cứu pháp văn, một khi tu vi của nàng khôi phục đến đỉnh phong thì không cần phải chờ Thánh Cung đến cứu, tên lưu manh kia cũng đừng hòng chạy thoát.
Trước mặt Lãnh Hàn Băng là một tờ địa cấp pháp chỉ, bên trên ẩn hiện tam đại pháp văn, sau vài giờ tìm hiểu vẫn không có đột phá thì nàng chuyển qua tu luyện.
Đến khi mở mắt thì nhìn thấy lưu manh đã ở bên cạnh, ánh mắt hắn đang chăm chú quan sát tờ pháp chỉ của nàng.
- Ngươi vào đây làm gì?
- Nơi này đâu phải nhà của Bạch đạo hữu, ta đi hay ở đó là chuyện của ta.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng thu lại tờ địa cấp pháp chỉ, thứ này là của nàng, muốn thu hay mở là quyền của nàng.
Lâm Phong mỉm cười nhìn nữ tử đối diện, khoảng cách hai người chưa tới một bước chân, có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
- Thứ gì nên thấy ta đều thấy hết, Bạch đạo hữu có che đậy cũng vô dụng thôi.
- Ngươi… vô sỉ, hạ lưu.
Nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, Lâm Phong lại cảm thấy hứng thú, nữ nhân này lúc nổi giận còn đáng yêu hơn bình thường.
- Tại hạ chỉ muốn nhìn pháp văn một chút, cùng lắm thì gọi là ham học hỏi, sao có thể nói là hạ lưu, vô sỉ được.
- Ngươi còn ăn nói tùy tiện thì đừng trách ta động thủ.
- Được rồi, tại hạ sẽ nói về vấn đề chính, pháp chỉ này là do Bạch đạo hữu tự luyện chế sao?
- Chuyện này không liên quan đến ngươi.
Lâm Phong đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao thâm, dáng vẻ có vài phần phong thái của lão đầu.
- Tại hạ thấy pháp văn này ít nhất có 3 chỗ sai nghiêm trọng, 6 chỗ sai cơ bản, 9 chỗ dư thừa và 12 chỗ không cần thiết, tại hạ đoán pháp chỉ này một khi kích hoạt chính là đồng quy vu tận, người luyện ra thứ này không phải ngu ngốc thì cũng có vấn đề, Bạch đạo hữu chắc chắn đã mua phải hàng kém chất lượng, tốt nhất không nên sử dụng.
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng quay mặt đi, đôi mắt ửng hồng, ngọc phong nhấp nhô theo từng hơi thở, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất, pháp chỉ của nàng thật sự tệ như vậy sao?
Với trình độ tu sĩ như bây giờ thì Lãnh Hàn Băng tuyệt đối là một pháp sư thiên tài nhưng trong mắt của lão đầu thì pháp chỉ của nàng vẫn còn nhiều sơ hở, nhưng không nhiều như Lâm Phong nói.
- Lời của tiểu tử ngươi hơi lố rồi, nhìn bộ dáng của nha đầu có lẽ đã bị tổn thương không nhẹ.
- Không phải chứ?
Lâm Phong lén nhìn Lãnh Hàn Băng, thấy được khóe mắt của nàng hơi hồng lên, cho dù đứng trước thú triều thì nàng cũng không chớp mắt sao có thể vì mấy lời nói của hắn mà rơi lệ?
- Không lẽ lời nói của ta còn lợi hại hơn mấy vạn đầu yêu thú kia.
- Đối với một vị pháp sư chân chính thì mỗi tờ pháp chỉ chẳng khác gì một đứa con tinh thần, ngươi chê bai nhi tử người ta như vậy, bậc làm phụ mẫu sao có thể không đau lòng.
- Vậy sao? Theo lời của lão thì mỗi lần pháp sư giao dịch pháp chỉ chẳng phải tự tay bán đi đứa con của mình sao? Thật tàn nhẫn.
- Hài… lớn lên ngươi sẽ hiểu.
Tuy Lâm Phong không hiểu lời của lão đầu nhưng có lẽ hắn đã tổn thương lòng tự trọng của nàng, đúng là họa từ miệng mà ra.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hắn tiến lại bên cạnh nàng, nhỏ giọng an ủi.
- Bạch đạo hữu, chuyện xui rủi chẳng ai mong muốn, lần sau có mua pháp chỉ nhớ dẫn ta theo, đảm bảo không mua phải hàng kém chất lượng.
Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu nhìn tên nam nhân trước mặt, không từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi lòng của nàng lúc này, nàng chỉ muốn hỏi thương thiên, vì sao đến giờ tên này vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.
- Cút.
- Ai rồi cũng sai lầm, nếu không thể sửa đổi thì chỉ có thể chấp nhận, đừng vì nhất thời nông nổi mà bỏ qua tương lai tươi sáng, đạo hữu có hiểu không?
Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ, nàng vừa định kích hoạt thì lưu manh đã nhanh chân chạy mất, nói về chạy trốn thì nàng thua xa hắn.
Suốt mấy ngày tiếp theo, hai người không một ai nói câu nào, kẻ khống hỏa người luyện văn, nước sông không phạm nước giếng.
Đột nhiên Lâm Phong đứng bật dậy, xoay người về phía cửa hang, đại thủ bắt ấn, miệng niệm khẩu quyết.
- Thiên linh linh, địa linh linh, nhân phẩm mau hiển linh.
Lâm Phong niệm được một lúc thì bước vào trong hang động, hắn đi thẳng một mạch đến căn phòng bên dưới hồ nước, trước khi bước xuống, hắn còn khắc lên thành hồ một dòng chữ.
- Không phận sự cấm vào.
Lâm Phong vừa bước vào phòng liền lấy ra huyền đỉnh để trước mặt, đỉnh này là lúc hắn đến Thất Tinh Thành mua được, nếu lão đan sư không dùng kế ve sầu thoát xác thì bây giờ hắn đã có một cái địa cấp đan đỉnh rồi.
Từng gốc huyền cấp linh dược được Lâm Phong sắp xếp ngay ngắn trên bàn, hắn cẩn thận đếm lại vài lần đến khi yên tâm mới thôi.
- Lão đầu, nhìn xem có được chưa?
- Chỉ vừa bắt đầu mà tiểu tử ngươi đã khẩn trương như vậy, e là lần này khó thành.
- Lần đầu ai mà không khẩn trương.
Hôm nay là ngày Lâm Phong khai lò, lần đầu tiên lúc nào cũng là lần quan trọng nhất nên hắn phải chuẩn bị thật tốt, có một câu danh ngôn thế này, nếu để thất bại trong khâu chuẩn bị thì nên chuẩn bị cho sự thất bại.
- Tiểu tử, bắt đầu được rồi.
Lâm Phong hít sâu một hơi, bắt đầu vận Liệt Hỏa Phần Thiên, hai tay xuất hiện hai ngọn lửa, bước đầu tiên là đốt lò…
Lão đầu đứng một bên quan sát, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, đây là phong cách của lão, phải để tiểu tử này chịu đau trước sau đó sẽ dần khôn ra.
Từng gốc linh dược được Lâm Phong cho vào lò đúng theo thứ tự đơn dược, kể cả thời gian và nhiệt độ đều giống y như công thức, mọi chuyện diễn ra có vẻ thuận lợi.
Nửa canh giờ trôi qua, toàn bộ linh dược đã hóa thành dược dịch, bây giờ chỉ cần cô đặc dung dịch thành đan dược là xong.
- Luyện…
Hỏa ảnh tan biến, Lâm Phong thu lò, vẻ mặt căng thẳng nhìn đan đỉnh trước mặt, không có hiện tượng bạo lô, chắc là thành công rồi.
Lão đầu lơ lửng bên trên đan đỉnh, khẽ gật đầu.
- Tổng cộng bốn viên đan dược, lần đầu như thế này đã là không tệ rồi.
- Thật hả?
Một lò ra được tứ đan thì có thể xem là thiên tài, Lâm Phong luyện lần đầu đã thành công thì phải gọi là thiên tài trong thiên tài.
Lâm Phong hí hửng chạy tới chỗ đan đỉnh, tay không mở lò, nhìn bốn viên đan dược bên trong đỉnh, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Đan dược Lâm Phong luyện chế gọi là Tụ Linh Đan có công dụng giúp tu sĩ gia tăng khả năng hấp thu linh khí từ linh thạch, Tụ Linh Đan khi luyện thành sẽ có màu như ánh kim, nhìn vô cùng đẹp mắt, đan dược của hắn thì đen thui, còn đang bóc khói.
- Lão đầu, có loại Tụ Linh Đan nào màu đen không? Kiểu biến dị chẳng hạn.
- Có thể có, nhưng cả đời lão phu chưa từng gặp.
Lâm Phong cầm một viên đan dược lên quan sát, phải mất một lúc thì hắn mới nhìn thấy một chấm vàng nhỏ như đầu kim, điều này chứng tỏ Tụ Linh Đan thật sự có màu vàng, chỉ là độ bao phủ của chúng ít đến đáng thương.
- Lần đầu của lão tử lại đen thui thế này sao?
Lâm Phong cẩn thận thu bốn viên đan dược vào bình, tuy không dùng được nhưng có thể để lại làm kỉ niệm, khi nào vui thì lấy ra ngắm cho đỡ vui.
Lãnh Hàn Băng đang nghiên cứu pháp văn thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Lâm Phong từ dưới hồ bước lên, vẻ mặt vô cảm, không biết vui buồn.
- Ngươi luyện đan thế nào rồi?
Hắn nghe nàng hỏi thì ngẩn người.
- Sao đạo hữu biết ta đi luyện đan?
- Nhìn bộ dáng khẩn trương của ngươi, ta có thể đoán được.
Khi nhìn thấy lưu manh chạy xuống dưới hồ, vẻ mặt khẩn trương của hắn khiến nàng nhớ đến lần đầu luyện pháp chỉ của mình.
Lâm Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nàng.
- Ta luyện được tứ đan.
- Lừa người, cho dù bên trong Thánh Cung cũng chỉ có vài người luyện thành tứ đan ngay lần đầu.
- Ta nói có sách, mách có chứng.
Lâm Phong lấy ra bình ngọc đặt lên bàn, bên trong đúng là có bốn viên đan dược, Lãnh Hàn Băng nhìn một lúc, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
- Thật sự là tứ đan.
- Ta nhất ngôn cửu đỉnh, không bao giờ lừa đời dối người.
- Chờ đã, đan dược có màu đen rất hiếm thấy, trong số huyền cấp đan dược chỉ có Hắc Linh Đan nhưng loại đan dược này không dễ luyện chế, hơn nữa đan phương sớm đã tuyệt tích, chẳng lẽ bị ngươi tìm được?
Lâm Phong cảm giác trái tim nhói lên từng cơn, nữ nhân này thật biết ăn nói a.
- Cái gì mà Hắc Linh Đan, đây là Tụ Linh Đan.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày.
- Tụ Linh Đan không phải có màu ánh kim sao?
Lâm Phong chỉ vào một chấm nhỏ trên viên đan dược, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
- Nhìn đây, thấy không?
- Thế này chẳng phải là phế đan sao?
- Phế đan chẳng phải cũng là đan dược sao? Đạo hữu đâu cần phải phân biệt chủng tộc như vậy, không phải chỉ khác màu thôi sao?
Lão đầu nhanh tay đâm hắn thêm một đao.
- Tiểu tử, thất bại chính là thất bại, có nói thế nào cũng không thay đổi được.
Lâm Phong cầm lấy bình đan dược, hắn thở dài một hơi rồi đi thẳng ra ngoài, lần đầu thất bại thảm hại như vậy nói không buồn thì là dối lòng, thật sự là hắn rất buồn, ngay cả tâm trạng khẩu chiến với lão đầu cũng không có.
- Tiểu tử, thất bại không có nghĩa là kết thúc, kẻ chiến thắng cũng đâu phải là kẻ chưa từng bất bại, không phải ngươi thường hay nói còn sống là còn cơ hội sao?
- Nhưng ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
- Qua vài ngày sẽ hết, nha đầu kia không phải đã trở lại như lúc bình thường rồi sao.
Lâm Phong nhớ lại mấy ngày trước từng chê pháp văn của nàng thậm tệ, nàng chỉ nói một câu đã làm cho hắn thành ra thế này, lúc đó hắn bắn nguyên một tràng, đúng là tội ác.
Bên trong hang động, Lãnh Hàn Băng nhìn theo bóng lưng của lưu manh, không hiểu sao nàng lại có cảm giác thất lạc, nhìn thấy hắn thất vọng như vậy lẽ ra nàng phải cảm thấy vui vẻ mới đúng.
- Không biết hắn có làm chuyện ngu ngốc gì không? Không đúng, sao ta lại đi lo lắng cho tên đáng chết kia.
Lãnh Hàn Băng tiếp tục nghiên cứu pháp văn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa hang, đến khi thấy được bóng dáng của lưu manh xuất hiện thì nàng mới có thể tập trung tu luyện.
Có lẽ đến bây giờ Lãnh Hàn Băng vẫn chưa nhận ra tên lưu manh đáng chết kia đã chiếm một vị trí trong lòng nàng.
Lâm Phong đi đến trước mặt Lãnh Hàn Băng, ánh mắt chăm chú nhìn vào pháp văn, sau đó gật đầu như gà mổ thóc.
- Nét vẽ rất tốt, dứt khoát liền mạch, tuy còn vài chỗ thiếu sót nhưng cơ bản đã vững chắc, thành công chỉ là vấn đề thời gian, Bạch đạo hữu cố lên.
Lâm Phong vừa dứt lời liền nhặt lấy vài viên đá nhỏ đặt vào những chỗ sai sót trên pháp văn, xem như bù đắp những lời nói sai lầm lúc trước của hắn, làm xong mọi chuyện thì xoay người rời đi.
Lãnh Hàn Băng ngẩn người một lúc, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt tiếp tục nghiên cứu pháp văn, thời gian trôi qua, sắc mặt của nàng dần thay đổi, vẻ lạnh nhạt thường ngày dần chuyển thành kinh ngạc.
Tên lưu manh kia thật sự nhìn ra được những vấn đề trong pháp văn của nàng, phải biết thứ nàng nghiên cứu là địa cấp pháp văn, một tên tu sĩ tam cấp làm sao có thể hiểu được.
- Thật ra ngươi là ai?
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phong cắm đầu vào sự nghiệp luyện đan vĩ đại, đan thuật của hắn tiến bộ qua từng ngày, mắt thường nhìn vào cũng có thể thấy được, những viên đan dược khét lẹt đã dần chuyển thành thổ sắc, tuy chưa được vàng kim óng ánh nhưng đã không còn là phế đan.
Cầm viên đan dược trong tay, Lâm Phong mừng muốn khóc, đừng nhìn tên này nhỏ mà xem thường, chỉ nhiêu đây thôi đã đốt không biết bao nhiêu là linh thạch của hắn.
- Chúc mừng.
Giọng nói của Lãnh Hàn Băng từ phía sau truyền đến, nàng nhìn viên đan dược trong tay Lâm Phong, miễn cưỡng có thể đạt đến huyền cấp hạ phẩm.
Lâm Phong vừa nhìn thấy nàng liền nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Bạch đạo hữu, tu vi khôi phục thế nào rồi?
- Khá tốt.
- Ta lại cảm thấy không ổn, nơi này là Hoang Nguyên chứ không phải thành trì, bất cứ lúc nào cũng có thể bị yêu thú tập kích, tu vi của đạo hữu phải khôi phục càng nhanh càng tốt.
Lãnh Hàn Băng gật đầu.
- Ta sẽ cố hết sức.
- Chuyện quan trọng thế này không thể nói suông mà phải dùng hành động để chứng minh, ở đây ta có bốn viên Tụ Linh Đan có thể giúp đạo hữu gia tăng khả năng hấp thu linh khí của linh thạch, thứ này do chính tay ta luyện chế đảm bảo không lẫn tạp chấp, ta có thể để giá ưu đãi cho đạo hữu.
Cuối cùng Lãnh Hàn Băng cũng hiểu ý định của lưu manh, hắn nói cả nửa ngày trời thì ra chỉ muốn bán đan dược cho nàng.
- Tốt.
Lâm Phong thấy nàng gật đầu liền lấy một viên đan dược bỏ vào bình ngọc rồi đưa cho đối phương.
- Nể tình giao hảo, ta chỉ lấy đạo hữu 1000 khối hạ phẩm linh thạch.
Lãnh Hàn Băng nhận lấy bình ngọc, nhìn viên đan dược màu nâu đậm nằm im trong bình, chỉ sợ trên đời này chỉ có hai người nhận ra được đây là Tụ Linh Đan.
Nàng lấy ra 10 khối trung phẩm linh thạch đưa cho hắn, sau đó thu bình ngọc vào trữ vật rồi rời đi.
- Bạch đạo hữu đợi đã.
- Chuyện gì?
- Đạo hữu có bán pháp chỉ không? Để ta mua ủng hộ cho vài tờ.
Lâm Phong là người hiểu lễ, tất nhiên biết được có qua phải có lại, như vậy mới có thể làm ăn lâu dài.
- Được.
Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ địa cấp pháp chỉ, tam văn hiện rõ, vừa nhìn đã biết hàng chất lượng.
- Nể tình giao hảo, ta chỉ lấy 1 vạn trung phẩm linh thạch.
- Ta có thể hỏi một câu không?
- Ngươi muốn biết công dụng pháp chỉ sao?
- Không phải, ta muốn hỏi là có thể trả góp không?
Bây giờ trong người Lâm Phong làm gì có nhiều linh thạch như vậy, đem bán hắn đi còn chưa đủ nữa là.
Lãnh Hàn Băng thu lại pháp chỉ rồi xoay người rời đi, đổi lại là một tên pháp sư khác có lẽ đã kích hoạt tờ pháp chỉ tiễn hắn lên đường rồi.
Vài ngày sau, Lâm Phong ngồi bên ngoài hang động, ngẩng đầu nhìn lên trên, đã hai ngày trôi qua kể từ khi hắn phát tín hiệu nhưng vẫn chưa thấy ai đến.
- Đợi thêm vài ngày nữa nếu còn không có người đến thì chúng ta sẽ rời đi.
Linh dược Lâm Phong mang theo đã dùng gần hết, ở lại nơi này cũng chẳng có gì để làm, quan trọng là tu vi của băng nữ đã sắp đuổi kịp hắn, đến lúc đó hai người vẫn còn ở chung thì tương lai của hắn sẽ đen như số đan dược mà hắn luyện ra.
Lãnh Hàn Băng đứng ngay bên cạnh, trong lòng nàng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, Thánh Cung không phái người đến tìm nàng thì chắc chắn đã có chuyện không tốt xảy ra.
- Bạch đạo hữu, sau khi rời khỏi nơi này thì đạo hữu sẽ đi đâu?
- Không liên quan đến ngươi.
Lâm Phong bị nàng lạnh nhạt, vẻ mặt vẫn như thường, hắn đã sớm thích nghi với cái cảm giác này.
- Ta sẽ đi tìm một người, có lẽ mấy ngày nữa chúng ta sẽ đường ai người đó đi.
- Ngươi muốn tìm ai?
- Một người rất quan trọng với ta, khi thú triều tấn công thì nàng cũng biến mất.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, trong đầu nàng chợt xuất hiện một thân ảnh.