Thiên La

CHƯƠNG 31: KHẢO THÍ





Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh chợt xen vào.

- Phụ thân, hay là để nữ nhi dẫn hắn đi cho, dù sao người cũng phải dành thời gian quan tâm tới đại tỷ có đúng không?

- Cũng tốt, chuyện này giao cho con.

Mỹ phụ đứng bên cạnh khẽ nhắc nàng.

- Phi Dao, chuyện này tốt nhất đừng để nhiều người biết.

- Nữ nhi tuân lệnh.

Lúc này không phải thời điểm Thánh Cung chiêu đồ, muốn đưa người vào cửa sau không dễ, dù Lãnh gia là một trong bát đại tộc của Cửu Huyền Thánh Cung cũng không dám làm lộ liễu.

Nếu không phải Lâm Phong có ân cứu mạng với Lãnh Hàn Băng thì Lãnh Tuyên nhất định sẽ không đồng ý, lần tiếp theo Thánh Cung chiêu đồ là ba năm sau, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tên của tiểu tử này bọn họ cũng không nhớ nổi.

Lãnh Phi Dao đi tới bên cạnh Lâm Phong, vui vẻ nhìn hắn.

- Tiểu sư đệ, mau đi theo ta.

- Hả?

Lâm Phong ngẩn người ngơ ngác, sắp tới hắn phải kêu tiểu nha đầu dở hơi này một tiếng sư tỷ sao?

- Lão đầu, chẳng phải lão nói trăm lợi vô hại sao? Chưa gì hết đã bị hại rồi nè.

- Lão phu đâu phải là lão thiên, tính sai một chút cũng là chuyện bình thường.

Lãnh Phi Dao nhìn Lâm Phong vẫn đứng im liền nắm áo kéo đi, tu vi của nàng hơn xa hắn, cho dù ném hắn ra đường cũng chỉ là một cái nhấc tay.

Trên đường đi, Phi Dao nói cho Lâm Phong biết về một số nội quy của Đan Cung vì vậy mà hắn biết nha đầu này là một vị đan sư chính hiệu, hơn nữa còn luyện ra được ngũ đan.

Lãnh Phi Dao được nhị trưởng lão Đan Cung nhận làm đệ tử chân truyền, nếu không nói đến tu vi mà chỉ nói đến cấp bậc thì nàng thuộc hàng cao cấp nhất trong số đệ tử của Thánh Cung.

Không phải tự nhiên mà cuộc đời của Lãnh Phi Dao lại bay cao như vậy, phụ mẫu nàng đều là nội cung chấp sự, gia gia là trưởng lão Thánh Cung, ngay cả tỷ tỷ cũng là đệ tử chân truyền, Lãnh gia còn là một trong bát đại tộc của Cửu Huyền.

- Đây chính là cái mà thiên hạ thường đồn đại là sinh ra ở vạch đích trong truyền thuyết đó sao? Cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng.

Kim Quang Thành chỉ là một cái tiểu thành trì, không có truyền tống trận nối đến Cửu Huyền Thánh Thành, trước tiên phải đi đến đại thành trì của Vô Cực Thánh Cung.

Nửa tháng trôi qua, Lãnh Phi Dao và Lâm Phong đứng trước một tòa thành hùng vĩ, nàng chỉ vào bức tường thành cao như một dãy sơn mạch trước mặt.

- Nhìn đi, nơi này có phải rất to lớn không?

- Thường thôi.

Không phải Lâm Phong nói mà là lão đầu nói, vào thời thịnh thế Nhân tộc thì loại thành trì cỡ này có tới mấy trăm cái.

Lâm Phong gật đầu đồng ý.

- Đúng là rất lớn, rất hùng vĩ.

So với Thất Tinh Thành thì Cửu Huyền Thành còn lớn hơn vài phần, vì đây chính là tổng bộ của Cửu Huyền Thánh Cung, một trong ngũ đại Thánh Cung ở Nam Hoang.

Tâm tình của Lâm Phong lúc này vô cùng tốt, không chỉ được mở rộng tầm mắt mà còn thoát khỏi yêu nữ kia, một khi trở thành đệ tử Thánh Cung thì cho dù là Thánh Nữ cũng không thể tùy tiện giết hắn.

Lãnh Phi Dao nhìn qua tên bên cạnh.

- Ngươi có muốn đi dạo vài vòng không?

- Không cần, ta nghĩ nên làm chính sự trước.

- Được rồi.

Tòa thành này lớn như vậy không biết ngắm tới khi nào mới hết, đợi ngắm xong không chừng yêu nữ đã đứng ngay bên cạnh rồi.

Hai người hướng thẳng Cửu Huyền Thánh Cung chạy đi, tổng bộ của Thánh Cung không nằm bên trong Cửu Huyền Thành mà nằm trên một sơn mạch cách thành trì hơn trăm dặm, khắp nơi đều có đại thụ, không gian yên tĩnh, linh khí nồng đậm, vô cùng thích hợp để tu luyện.

Thánh Cung được chia thành ngũ cung gồm có Đan Cung, Trận Cung, Pháp Cung, Chiến Cung và Chủ Cung, mỗi cung chiếm lĩnh một ngọn cự sơn.

Lãnh Phi Dao kéo theo Lâm Phong đi thẳng một mạch đến trước đại môn Đan Cung, trên đường đi không ai dám ngăn nàng, một số nam đệ tử còn tránh nàng như tránh tà.

- Lãnh sư tỷ, ta có thể hỏi một câu không?

- Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi, ta biết nhất định sẽ trả lời.

- Hình như mọi người ở đây rất sợ tỷ.

- Bọn họ không ta mà là sợ yêu nữ.

Nói tới chuyện này, vẻ mặt của Lãnh Phi Dao đanh lại, ánh mắt buồn bực.

- Yêu nữ kia vốn có thù với nam nhân thiên hạ mà nàng lại xem ta như muội muội, tên nào đến gần ta đều bị nàng đánh cho bỏ chạy, bây giờ bên trong Thánh Cung chẳng có mấy người dám nói chuyện với ta, đúng là buồn muốn chết.

- Thì ra là vậy.

Từ khi hai người gặp nhau, Lâm Phong đã có cảm giác bất ổn, nha đầu này nói như chưa từng được nói, làm hắn cứ tưởng là huynh muội lâu ngày gặp lại.

- Như vậy chẳng ta lại trở thành một tiêu của yêu nữ kia sao? Cái gì vậy nè?

- Tiểu tử ngươi đúng là quá nhọ!

Đến lão đầu cũng mặt niệm cho Lâm Phong, lão giúp hắn tính đủ đường vậy mà cuối cùng vẫn không chạy thoát được.

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt thất thần của tên bên cạnh liền biểu môi.

- Có phải ngươi cũng muốn tránh xa ta không?

- Đâu… đâu có.

- Thật sao? Ngươi không định lừa ta đó chứ?

- Ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm.

Lâm Phong vỗ ngực đảm bảo, hắn đã đắt tội với yêu nữ, tuyệt đối không thể đắt tội với nha đầu này, nếu không Thánh Cung rộng lớn sợ là không còn chỗ để dung thân.

- Như vậy mới đúng.

- Không tệ.

Lãnh Phi Dao và lão đầu cùng lúc tán thưởng, chết có gì đáng sợ, cùng lắm chỉ có mình Lâm Phong chết, còn hai người vẫn bình yên.

Phía trước bọn họ là một cái đại môn được làm bằng hắc thạch, nhìn qua có vẻ rất lâu đời nhưng vẫn còn thấy được hai chữ Đan Cung tràn đầy khí thế.

- Chẳng phải đan sư rất giàu sao? Đại môn đã cũ thế này sao không đổi cái mới?

- Ngươi thì biết gì, đây là bút tích của một vị tuyệt thế đan sư để lại, trên đời chỉ có duy nhất một cái thôi.

- Ồ… thì ra là thích chơi hàng độc.

Phía sau đại môn là một con đường dẫn thẳng lên núi, hai bên đường đi có không ít lầu các.

- Con đường này gọi là Đan Lộ, lầu các hai bên là nơi tu luyện của đệ tử Đan Cung, càng lên cao thì địa vị càng cao, cuối con đường là nơi ở của đại trưởng lão của Đan Cung, Đường trưởng lão.

Lâm Phong bây giờ vẫn chưa có tư cách bước lên Đan Lộ, trước tiên hắn phải đi kiểm tra thể chất, thiên phú các thứ, nếu thông qua sẽ nhận được thánh bài, biểu tượng của đệ tử Thánh Cung.

Lãnh Phi Dao dẫn Lâm Phong đến gặp lão quản lý của Đan Cung, bộ dáng của lão quản lý nhìn qua có vài phần giống với lão đầu.

- Lão đầu, nhìn coi có phải bà con của lão không? Thấy quen thì nhận luôn.

- Lão phu là khí linh thuần khiết, không có hậu đại.

- Tiếc thật.

Nếu lão đầu có hậu nhân thì có lẽ đã trở thành những nhân vật lừng lẫy, cuộc đời của hắn cũng đỡ khổ hơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong chợt nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng.

- Lão đầu, ta biết lão là một khí linh thuần khiết nhưng mà chủ nhân của lão chắc không thuần khiết như lão chứ hả? Bọn họ nhất định có lưu lại hậu nhân.

- Cũng có thể, nếu lão phu tìm được bọn chúng sẽ đá tiểu tử ngươi đi sau đó lựa chọn một tên thiên tài đan đạo nhận làm đệ tử.

- Làm người ai làm thế.

- Lão phu là khí linh.

Trong lúc Lâm Phong cùng lão đầu nói chuyện về hậu đại thì Lãnh Phi Dao đã kể lại hết mọi chuyện cho lão quản lý, nàng kéo hắn đi tới trước mặt lão.

- Đây là Cao lão, đại quản lý của Đan Cung, mau chào Cao chấp sự.

Lâm Phong cúi đầu hành lễ.

- Tiểu bối Lâm Phong, tham kiến chấp sự tiền bối.

- Cái gì mà chấp sự tiền bối, xưng hô lung tung.

Cao Dương vuốt râu.

- Gọi ta Cao lão là được.

- Vâng, Cao lão.

- Đưa tay ra.

Lâm Phong ngoan ngoãn làm theo, lão đầu lấy ra một viên cầu trong suốt đặt vào lòng bàn tay hắn.

- Vận linh lực cho ta xem.

- Vâng.

Lâm Phong vận công một lúc nhưng màu sắc của quả cầu vẫn không thay đổi, Lãnh Phi Dao nhíu mày.

- Kỳ lạ, sao Trắc Linh Cầu không có phản ứng, chẳng lẽ bị hỏng rồi.

- Nói bậy, thứ này là do lão phu bảo quản sao có thể hỏng, không chừng là tiểu tử này không có hỏa linh thể.

- Không thể nào.

Lãnh Phi Dao mở to mắt nhìn Lâm Phong, rõ ràng chính mắt nàng đã nhìn thấy hỏa linh thể của hắn, sao có thể nhầm được.

Lâm Phong chợt nhớ ra là quên vận Liệt Hỏa Phần Thiên, ai bảo Cao lão đầu chỉ bảo hắn vận linh lực chứ.

Trắc Linh Cầu vốn trong suốt dần chuyển thành huyết sắc, Cao lão nhìn một lúc rồi khẽ gật đầu.

- Tuy có chút hỗn tạp nhưng đúng là hỏa linh thể.

Linh thể cũng phân chia cao thấp, màu sắc Trắc Linh Cầu càng tinh thuần thì phẩm chất linh thể càng cao.

Lâm Phong thở phào, cửa này coi như vượt qua.

- Lão đầu, có người chê công pháp của lão hỗn tạp kìa.

- Linh thể là thiên sinh, công pháp là nhân tạo, nhân sao có thể so với thiên.

- Đúng là chân lý.

Lúc thiên địa sơ khai thì Nhân tộc không biết đang ở nơi nào, cho dù ngươi có là thiên tài yêu nghiệt thì cũng không thể so với kẻ đã sáng tạo ra ngươi.

Tiếp theo là kiểm tra thiên phú luyện đan, Lâm Phong chỉ vừa tiến vào tam cấp tu sĩ, về lý thuyết thì không thể luyện ra đan dược, chỉ có thể kiểm tra dược tề.

Cao Dương lấy ra dược đơn để trước mặt Lâm Phong cùng với một mớ dược liệu không biết tên.

Lâm Phong định tiến lên phân loại thì bị lão ngăn lại.

- Đợi đã, còn phải chờ vài người đến.

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Lâm Phong, nhỏ giọng giải thích.

- Đan Cung chiêu đồ là chuyện quan trọng, một mình Cao quản lý không thể giải quyết, cần phải có thêm vài vị chấp sự cùng với một vị trưởng lão, chỉ khi bọn họ đồng ý thì ngươi mới được thông qua.

Lâm Phong gật đầu ra vẻ đã hiểu, chỉ là một danh ngạch tiến vào Thánh Cung không ngờ lại kinh động đến cả trưởng lão, nếu không có Lãnh gia giúp đỡ thì ngay cả cơ hội gặp mặt mấy vị đại nhân vật này cũng không có.

- Lãnh sư tỷ, đa tạ tỷ giúp đỡ.

- Không có gì, ngươi đã cứu tỷ tỷ, ta giúp ngươi cũng là chuyện nên làm.

Ba người đợi một lúc thì có một đám người từ bên ngoài bước vào, nam có nữ có, khí thế mỗi người đều mạnh đến mức Lâm Phong chưa từng gặp.

- Toàn là cao thủ với thách đấu.

Mấy lão đầu vừa đi vừa bàn chuyện với nhau, Cao Dương nhân cơ hội nói rõ tình hình.

- Người làm phiền các vị đến đây chính là tiểu tử này.

Một lão đầu trừng mắt nhìn Lâm Phong.

- Là hắn sao? Cũng to gan lắm.

Trung niên nam tử bên cạnh gật đầu.

- Vì hắn mà ta bỏ lỡ một lò đan dược, nếu hắn không vào được Thánh Cung xem ta xử hắn thế nào.

- Tính luôn cả ta.

Lâm Phong ngôi một bên thầm kêu không ổn, sao hắn đi đến đâu cũng gặp hung thần thế này.

Lãnh Phi Dao bỉu môi.

- Nếu các vị còn không nghiêm túc, Phi Dao sẽ nói lại chuyện này với sư phụ.

- Tiểu nha đầu đừng nói lung tung, bọn ta chỉ đang tán gẫu, có ai nói gì tiểu tử đó đâu?

- Đúng vậy, bọn ta còn chưa biết tên của hắn nữa là.

- Nha đầu ngươi không thể tùy tiện vu khống người khác, coi chừng nghiệp quật.

Mấy lão chấp sự liên tục hùa theo chọc cho Phi Dao á khẩu, hai mắt nàng đỏ lên, giọng nói ủy khuất.

- Hức… các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, ta nhất định phải tố cáo với sư phụ, hu hu hu…

Lâm Phong nhìn tiểu nha đầu khóc lóc thảm thiết, hắn định đứng ra nói giúp nhưng chưa kịp hành động đã bị nàng túm cổ kéo lại.

Mấy lão đầu nhìn tiểu nha đầu khóc lóc kể lể, vẻ mặt càng đắc ý, bọn họ ở Thánh Cung gần trăm năm, ngày thường đối mặt với đám đệ tử cung kính đến nhàm chán, đợi mãi mới tìm được một tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất này.

- Cho dù sư phụ ngươi có biết thì đã làm gì được bọn ta.

- Đúng vậy, Chu lão chỉ được cái nói đúng.

- Còn nói to nữa.

- Ha ha ha…

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một mỹ phụ từ ngoài bước vào, dáng người xinh đẹp thành thục, so với mẫu thân của Lãnh Hàn Băng đúng là một chín một mười.

- Mấy lão đầu các người dạo này có phải lại muốn ăn đòn không, dám động tới đệ tử của lão nương.

- Sư phụ, hu hu hu…

Lãnh Phi Dao chạy tới ôm lấy mỹ phụ làm cho tên lưu manh nào đó chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, lần đầu tiên trong đời Lâm Phong chỉ muốn hét lên, là con gái thật tuyệt.

Lúc này đám lão đầu đã yên vị, ai vào chỗ đó, bộ dáng tiên phong đạo cốt, so với lúc nãy hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ hướng mỹ phụ cung kín hành lễ.

- Tham kiến nhị trưởng lão.

Lưu Vũ Đồng bước vào phòng, ánh mắt hung ác đảo qua một vòng.

- Không ai có ý kiến thì bắt đầu đi.

Cao Dương ra hiệu bắt đầu, Lâm Phong lập tức dựa theo dược đơn lựa chọn linh dược, lần này luyện chế là Dung Linh Dược Tề, một loại dược tề phụ trợ, độ khó luyện chế không cao.

Chỉ một lúc sau, Lâm Phong đã phân loại linh dược một cách rõ ràng, mỗi lần luyện dược, lão đầu đều yêu cầu cực cao, mỗi động tác phải đạt đến tiêu chuẩn của lão nên trình độ của hắn cũng theo đó mà tăng lên.

Lâm Phong bỏ từng gốc linh dược vào lò, ánh mắt thoáng trầm tư, theo lời của Lãnh Phi Dao thì một lò dược tề có thể luyện ra nhiều hơn 10 bình sẽ được trưởng lão chọn làm chân truyền đệ tử, nhiều hơn 6 bình có thể trở thành nội cung đệ tử, còn muốn qua ải thì chỉ cần luyện ra 4 bình là đủ.

- Lão đầu, có ý kiến gì không?

- Tiểu tử ngươi nghĩ sao?

- Bảy bình.

- Tám bình cho chẵn.

Với trình độ của Lâm Phong có thể luyện ra tối đa 12 bình dược tề cùng lúc, bây giờ chỉ cần hơn một nửa thì hắn có thể vừa luyện chế vừa tán gẫu với lão đầu.

Mục tiêu của Lâm Phong không phải bái sư mà là bảo mệnh, quá nổi bậc sẽ khiến nhiều người chú ý, cây cao thì gió cả, hắn không có gốc rễ như Lãnh Phi Dao, sớm muộn cũng bị thổi bay.

Chưa tới một canh giờ, Lâm Phong đã hoàn thành quá trình luyện dược, 8 bình dược tề được đặt ngay ngắn trước ban giám khảo.

Lưu Vũ Đồng không cần liếc qua đã gật đầu, với trình độ của nàng chỉ cần nhìn quá trình là có thể đoán ra kết quả.

- Dược tề đạt yêu cầu, có thể thông qua, các vị có ý kiến gì không?

- Nhị trưởng lão đã nói như vậy thì chắc chắn tiểu tử này được thông qua.

- Bọn ta không có ý kiến.

Sau khi khảo thí xong, các vị trưởng lão, chấp sự liền rời đi, Cao Dương lấy ra một cái ngọc bài đưa cho Lâm Phong bảo hắn cất giữ cẩn thận, thứ này không chỉ chứng minh thân phận mà còn dùng để lưu trữ điểm cống hiến.

Lãnh Phi Dao đứng một bên chờ đợi, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn.

- Cao lão, những thứ còn lại để ta nói với hắn, lão đi nghỉ sớm đi.

- Được rồi.

Lâm Phong bị tiểu nha đầu kéo đi, nhìn ngọc bài trong tay, từ bây giờ hắn đã chính thức trở thành đệ tử Thánh Cung, cứ như là mơ vậy.

- Sao ta cảm giác mọi chuyện dễ thế nào ấy nhỉ?

- Nếu là mấy đời chủ nhân của lão phu lúc trước thì không cần phải khảo thí, quan trọng là thực lực của ngươi.

- Ta hiểu rồi.

Hèn gì Lâm Phong lại cảm thấy kỳ lạ, từ trước đến giờ đều là hắn tự làm tự ăn, bây giờ có Lãnh gia hỗ trợ nên có chút không quen.

Lãnh Phi Dao dẫn Lâm Phong đi thẳng lên núi, nơi ở của ngoại môn đệ tử nằm ở chân núi, nội môn thì ở giữa, trên đỉnh núi là chỗ ở của đệ tử chân truyền cùng với trưởng lão và chấp sự.