Lâm Phong nghe lão đầu nói chợt tỉnh ngộ, đúng vậy, nơi này hình như không có khí tức của tu sĩ.
- Chẳng lẽ nơi này cũng gặp phải thú triều?
- Nếu ở đây cũng gặp phải thú triều, vậy thì đại sự không ổn rồi.
- Ý của lão là tất cả thành trì đều bị yêu thú tập kích sao?
- Hi vọng lão phu đoán sai.
Lâm Phong nghe lão nói, cảm giác như có hàng vạn đầu yêu thú chạy qua, nếu mọi chuyện diễn ra như ở Thương Vân Thành thì có khả năng trên đại lục chỉ còn lại hắn và bạch y nữ tử, chẳng lẽ trách nhiệm duy trì nòi giống của nhân tộc lại rơi xuống đôi vai nhỏ bé của hắn sao?
Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn bộ dáng vừa vui, vừa buồn, vừa cam chịu của lưu manh, mày liễu khẽ nhíu, không biết hắn lại lên cơn gì nữa đây.
- Ngươi làm gì vậy, mau đi thôi.
- Ta nói nè Bạch đạo hữu, thành trì này có chút không ổn.
- Không ổn chỗ nào?
Lâm Phong nghiêm mặt, bắt đầu phổ cập tri thức cho nàng.
- Thứ nhất, xung quanh thành trì thường có rất nhiều yêu thú nhưng nơi này thì không. Thứ hai, từ khi chúng ta đến đây chưa từng nhìn thấy bóng dáng của tu sĩ. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, ta cảm giác không ổn.
- Dựa vào cảm giác của ngươi?
- Đúng vậy, chuyện tâm linh không đùa được đâu.
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng siết chặt nắm tay, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng tức giận, điều thứ nhất, thứ hai có thể cho qua, chỉ có cái cuối cùng là không thể chấp nhận.
- Ngươi không đi thì ta đi.
- Đợi đã.
Lâm Phong vội đuổi theo, hắn chỉ có thể dùng lời lẽ khuyên nàng, còn động thủ đánh nhau thì quân tử không đánh nữ nhân.
Nửa ngày trôi qua, hai người đi tới bên cạnh phong linh, sau khi tìm kiếm một lúc thì phát hiện truyền tống trận đã bị phá nát, không cách nào tiến vào bên trong.
Lâm Phong nhìn xung quanh, nơi này có rất nhiều dấu vết của yêu thú để lại, như vậy suy đoán của lão đầu có thể đã linh nghiệm, toàn bộ yêu thú đã tiến vào phong linh.
Sắc mặt Lãnh Hàn Băng lạnh thêm vài phần, một dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu nàng, nơi này cũng xuất hiện thú triều, không chừng Thánh Cung đã xảy ra chuyện.
- Ta phải trở về.
- Ta cũng muốn trở về nhưng đâu phải cứ muốn là được.
Thương Vân Thành đã bị phá tan nát, bây giờ Lâm Phong đã trở thành một tên vô gia cư, sau này chỉ có thể chuyển hộ khẩu sang nhà lão bà.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong lại nhớ Liễu Huân Vũ, không biết bây giờ nàng thế nào cũng không biết nhà nàng có lớn hay không, nếu không đủ chỗ lại phải đi mua một căn nhà mới.
- Sao nghĩ kiểu gì cũng tốn linh thạch vậy nè.
Hai người lại tiếp tục lên đường, vì yêu thú xung quanh thành trì đã chui hết vào phong linh nên nơi này trở nên hoang vu đến tĩnh lặng, đi nửa ngày đường vẫn không gặp được đầu yêu thú nào.
Cùng lúc đó, bên ngoài Lạc Nhạn Cốc, một thiếu nữ nhìn thấy ký hiệu trên khối hắc thạch liền hưng phấn nhảy lên.
- Phụ thân, mẫu thân mau tới đây, ta tìm được ký hiệu của tỷ tỷ rồi.
Hai bóng người xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt nhìn vào ký hiệu trên hắc thạch, mỹ phụ mừng rỡ nhìn nam nhân bên cạnh.
- Không sai, đây là ký hiệu của Thánh Cung, ở nơi này chỉ có Hàn Băng là biết được.
- Mau đi thôi.
Bọn họ đã tìm suốt ba ngày xung quanh Thương Vân Thành, cuối cùng cũng tìm được dấu vết, mọi người hướng theo ký hiệu bay đi nếu không có gì bất thường thì vài ngày nữa là có thể tìm thấy Lãnh Hàn Băng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bọn họ đuổi theo mấy ngày lại bị mất dấu, vị trí hiện tại chính là nơi Lâm Phong bị Huyết Sát Phong truy đuổi.
- Sao nơi này lại không còn ký hiệu, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn trêu chúng ta sao?
Lãnh Phi Dao buồn bực lên tiếng, trò này lúc trước nàng từng dùng trong bí cảnh làm cho mọi người phải tốn công đi tìm, cuối cùng còn bị chửi một trận, không ngờ tỷ tỷ lại bắt trước, chẳng lẽ tỷ tỷ cũng muốn ăn chửi sao?
Mỹ Phụ lo lắng nhìn phu quân.
- Có khi nào…
Nam tử lắc đầu.
- Nơi này không có dấu vết giao chiến, có lẽ mọi chuyện không quá nghiêm trọng, chúng ta ở đây chờ người của Thánh Cung đến sau đó chia nhau ra tìm.
Lãnh Tuyên nhìn Hoang Nguyên vô tận, trong lòng không được bình tĩnh như vẻ ngoài, nơi này tuy không có vết tích chiến đấu nhưng vẫn còn một khả năng là nữ nhi đã bị một đầu yêu cầm tấn công, nếu là không chiến thì sẽ không để lại dấu vết trên mặt đất.
Ở một nơi cách đó rất xa, Lâm Phong vẫn chưa biết được chuyện tốt mà hắn làm đã khiến bao người phải lo lắng, nếu hắn không xin ít phong dịch thì có lẽ đã được Thánh Cung đến cứu, đúng là tham thì thâm.
Hai người đi được một lúc thì dừng lại trước một vách núi, phía trên có một hang động, nhìn kích thước cửa hang thì đầu yêu thú này cũng không lớn lắm.
Lâm Phong quay qua nhìn nữ tử bên cạnh.
- Để ta lên đó xem trước, nếu ổn thì đêm nay sẽ ở lại đây.
Lãnh Hàn Băng vẫn im lặng, từ sau khi xảy ra chuyện của Huyết Sát Phong thì nàng gần như không tương tác với hắn.
Hang động không tính là lớn, chỉ cao hơn trượng, những hang thế này thường không sâu bao nhiêu.
Lâm Phong đốt một nhánh cây ném vào trong hang, hắn ngồi một bên ôm cây đợi thỏ, bộ dáng tương đối thoải mái.
- Xem ra chủ nhà không có bên trong, tốt lắm.
Hắn đạp Vân Tung Mị Ảnh lướt tới cửa hang, vẫn không thấy động tĩnh từ bên trong truyền ra, Lâm Phong nhặt ngọn đuốc lên, cẩn thận tiến vào.
Đúng như dự đoán, nơi này là hang ổ của một đầu yêu thú, cuối hang còn có hai quả trứng to như trứng đà điểu, vậy là vừa có được chỗ ở vừa có được thức ăn.
- Xem ra nhân phẩm của lão tử lại bạo phát.
Lâm Phong chạy ra cửa hang vẫy tay với bạch y nữ tử, ý bảo nàng tiến vào.
Lãnh Hàn Băng nhìn một vòng quanh hang, nơi này khá tốt, đến khi nhìn thấy hai quả trứng thì nhíu mày.
- Thứ này ngươi tìm được ở đây sao?
-Tất nhiên, ta thì làm gì có trứng, không đúng, ta cũng có nhưng nhỏ hơn.
- Hạ lưu.
- Bạch đạo hữu, tùy tiện chửi người là không tốt đâu.
Lâm Phong lấy mấy quả trứng trong túi trữ vật ra, thứ này là hắn có được khi đi săn cùng Liễu Huân Vũ nhưng vô ý bỏ vào túi trữ vật, vậy là mấy đầu yêu thú chưa kịp chào đời đã bị tên nào đó ngộ sát, vì chuyện này mà Liễu Huân Vũ giận hắn mấy giờ liền.
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn tên nam nhân bên cạnh sau đó tiến lại quan sát hai quả trứng, từ kích cỡ, hình dáng, màu sắc có thể đoán được đây là trứng của yêu cầm.
Lâm Phong cầm lấy một quả trứng chuẩn bị mang đi áp chảo thì bị Lãnh Hàn Băng ngăn lại.
- Ngươi muốn làm gì?
- Chiên trứng, hay là Bạch đạo hữu muốn ăn trứng luộc?
- Ngươi không biết yêu cầm có linh tính sao? Nếu ngươi động vào số trứng này thì có khả năng bọn chúng sẽ lập tức trở về.
- Chuyện này đạo hữu không cần lo, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ta.
Lâm Phong lại bài ra bộ mặt nghiêm túc, bắt đầu phổ cập kiến thức.
- Nghe nè, thông thường khi đi săn trong mùa sinh sản, yêu cầm sẽ chia ra hành động, con trống đi thì con mái ở lại giữ tổ và ngược lại, trong trường hợp vườn không nhà trống thế này chắc chắn không phải là kế dụ địch mà là bọn chúng đã tiến hết vào phong linh, không thể trở lại.
- Hừ.
Lãnh Hàn Băng tìm một chỗ vận công, những lời của lưu manh đều có trong thư tịch, chỉ là nàng không ngờ tên này lại có học thức như vậy.
Lâm Phong đã quen với bộ dáng lạnh nhạt của nàng, còn tốt là hắn không theo đuổi nữ nhân này nếu không phải tốn một đống linh thạch để mua muối cho đời đỡ nhạt.
- Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ…
- Éc… éc…
- Sai rồi, câu kế tiếp phải là, định mệnh…
Bên ngoài hang động, một đầu yêu cầm đang phi như điên tới, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Lãnh Hàn Băng cũng bị nó làm kinh động, vẻ mặt tức giận nhìn lưu manh.
- Chẳng phải ngươi đã tính hết rồi sao?
- Đây là bước ngoặt mà tại hạ không lườn trước được.
Nhìn đầu yêu cầm càng lúc càng gần, Lãnh Hàn Băng lập tức lấy ra pháp chỉ kích hoạt, một luồng lam quang xuất hiện cuốn lấy cả hai bay đi.
Yêu cầm đuổi theo phía sau, trong tay Lãnh Hàn Băng là huyền cấp pháp chỉ so với tốc độ của huyền cấp yêu cầm không hơn bao nhiêu, tạm thời không cách nào cắt đuôi.
Lâm Phong đang bay thì hưng phấn hét lên.
- Ta nghĩ ra rồi, nhất định là một trong hai đầu yêu cầm trong lúc đi kiếm ăn đã bị cuốn vào thù triều, cho nên khi đầu yêu cầm còn lại đi kiếm ăn thì hang động sẽ bỏ trống.
- Ngươi có im đi không.
Lãnh Hàn Băng tức giận nhìn tên trời ơi bên cạnh, giờ phút này mà còn có tâm trạng đùa giỡn, không biết trong đầu hắn chứa thứ gì nữa.
Lão đầu cũng cạn lời, dù lão sống qua mấy chục vạn năm cũng hiếm khi gặp được loại hàng cực phẩm như Lâm Phong.
- Đầu yêu cầm kia hình như muốn đuổi cùng giết tận, tiểu tử ngươi chuẩn bị tinh thần là vừa.
- Yên tâm, ta lo được.
Lâm Phong vừa dứt lời thì nhìn thấy một đàn yêu cầm không biết từ đâu xuất hiện, hình dáng hoàn toàn khác với đầu yêu cầm đang đuổi theo, chắc chắn không phải họ hàng.
- Thôi rồi, lão tử đánh rơi nhân phẩm mất rồi.
Giác quan của yêu thú hơn xa tu sĩ, bọn chúng có phát hiện ra dao động linh lực từ khoảng cách vài chục dặm, đây là lý do Lâm Phong không sử dụng Hành Không Pháp Chỉ di chuyển bên trong Hoang Nguyên.
Một đầu yêu cầm thì Lâm Phong còn có thể giải quyết nhưng một đám yêu cầm thì hắn chỉ có thể sử dụng quyền trợ giúp.
- Bạch đạo hữu, còn cái địa cấp pháp chỉ nào không? Cho ta mượn vài cái.
Lãnh Hàn Băng cũng biết tình hình nguy cấp, đành cắn răn lấy ra một tờ địa cấp pháp chỉ kích hoạt, linh lực vừa truyền vào, pháp văn liền lóe lên nhưng không kích hoạt được, cơ thể nàng khẽ rung lên, khóe môi trào ra tia máu.
- Nha đầu này vừa kích hoạt huyền cấp pháp chỉ nên giờ không còn đủ linh lực.
- Để đó cho ta.
Lâm Phong giành lấy pháp chỉ kích hoạt, linh lực vừa truyền vào liền quay trở lại cơ thể hắn.
- Sao không dùng được?
- Trên pháp chỉ có ấn ký, chỉ có ta dùng được.
Giọng nói suy yếu của Lãnh Hàn Băng truyền đến, lúc này sắc mặt của nàng đã tái nhợt, cơ thể lại rơi vào tình trạng kiệt sức.
Một tay Lâm Phong ôm Lãnh Hàn Băng, tay còn lại cầm sẵn pháp chỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt, Hành Không Pháp Chỉ của hắn chỉ là hoàng cấp pháp chỉ, tốc độ không thể so với huyền cấp yêu cầm, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng đuổi kịp.
- Lão đầu, có cách gì không?
Lão đầu im lặng một lúc rồi thở dài.
- Hài… thời của lão phu sắp tới rồi.
- Đậu xanh.
Lúc này, đàn yêu cầm đã đuổi tới sau lưng, Lâm Phong lấy ra một viên yêu đan ném về phía bọn chúng.
- Ầm…
- Nổ tốt lắm, nổ chết bọn chúng đi.
Yêu đan vừa bay tới gần đám yêu cầm liền phát nổ, hai đầu yêu cầm không kịp phản ứng bị nổ rơi xuống, một đám còn lại tiếp tục đuổi theo nhưng lần này bọn chúng đã giữ khoảng cách, không áp sát như trước.
Lâm Phong kích hoạt thêm một tờ pháp chỉ, linh lực của hắn chỉ còn lại một nửa phải dùng dược tề để khôi phục, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh, hi vọng tìm được lối thoát.
- Buôn ta ra.
Lãnh Hàn Băng nhỏ giọng nói, có lẽ vì kiệt sức nên giọng nói của nàng không còn lạnh như bình thường.
- Nếu ngươi còn sống thì đi đến Cửu Huyền Thánh Cung tìm Liễu gia, nói cho bọn họ biết không cần phải tìm ta.
- Lão tử không rảnh, muốn đi thì đạo hữu tự tìm đường mà đi.
- Ngươi sao lại ngốc như vậy, nếu còn tiếp tục như vậy thì ta và ngươi đều không thể thoát được.
Lâm Phong tất nhiên biết được nhưng hắn không phải loại chơi dơ bỏ bạn, hơn nữa nàng đã cứu hắn vài lần, cũng có thể xem như sinh tử chi giao.
- Có một mỹ nhân như Bạch đạo hữu bên cạnh dù chết cũng thành quỷ phong lưu, xứng đáng lắm.
Lãnh Hàn Băng mở to mắt nhìn hắn, thời khắc sinh tử là lúc bản chất con người lộ rõ nhất, lưu manh này không ngờ còn ẩn giấu một bộ mặt như vậy, nhìn kỹ lại thì bộ dáng của hắn cũng không đáng hận.
- Ta không phải họ Bạch, ta họ Lãnh.
- Họ Lãnh sao? Ta vẫn thấy họ Bạch tốt hơn, họ Lãnh quá lạnh.
- Không cần ngươi quan tâm.
Lâm Phong nhìn đám yêu cầm bám theo phía sau, xem ra hôm nay nhân phẩm của hắn ngủ quên rồi, với tình hình bây giờ sớm muộn gì cũng có thêm một đám yêu cầm xuất hiện. Hoang Nguyên chính là như vậy, khi thì tĩnh lặng đến đáng sợ, khi thì náo nhiệt đến đáng kinh.
- Bạch đạo hữu, nếu hôm nay không chết, đạo hữu cho ta biết tên được không?
- Ngươi biết tên ta làm gì?
- Đạo hữu biết tên của ta mà ta không biết tên của đạo hữu thì không được công bằng, Lâm Phong ta chưa bao giờ chịu thiệt.
Lâm Phong vừa dứt lời liền lao thẳng xuống đất, Lãnh Hàn Băng chợt nhận ra không biết từ bao giờ bọn họ đã bay tới một cái vực sâu, đám yêu thú cũng lao xuống theo.
Vực thẳm bên dưới như một vết cắt chẻ đôi sơn mạch, vừa hẹp vừa sâu, còn có cuồng phong thổi loạn, không dễ phi hành.
Lâm Phong nhìn đám phi cầm phía sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười mờ ám.
- Tới lúc lão tử báo thù rồi.
- Ầm… ầm… ầm…
Hắn ném một lượt ba viên yêu đan về phía đám yêu cầm, vì địa hình hẹp nên bọn chúng không có đủ không gian để né tránh, chỉ có vài đầu phi cầm kịp bay lên, số còn lại đều bị nổ cho rơi xuống.
- Éc… Éc…
- Tiểu tử, hình như bọn chúng đang gọi viện binh.
- Lão hiểu bọn chúng nói gì sao?
- Lão phu đoán như vậy, tiểu tử ngươi còn di ngôn gì không, sau này lão phu sẽ giúp ngươi thực hiện.
Lâm Phong nhìn thấy thêm một đám phi cầm từ trên cao bay xuống, không lẽ hắn phải bỏ mạng ở cái nơi hẻo lánh này?
- Lão đầu, thật ra bao lâu nay ta có một tâm nguyện vẫn chưa thực hiện được, hi vọng lão giúp ta.
- Nói.
- Nếu có một ngày lão xuất hiện trong phòng đấu giá nhất định phải hô giá thật cao, số linh thạch đấu giá được toàn bộ đều ném xuống cái vực sâu này, vậy là ta mãn nguyện rồi.
- Tiểu tử thúi.
Lúc này đám yêu cầm đã xuất hiện phía trước Lâm Phong, thành công vây lấy hắn, bọn chúng vừa bay vừa hét, hình như không có ý định tấn công, rõ ràng là muốn đợi con mồi kiệt sức.
Lâm Phong chỉ còn cách lao thẳng xuống vực, nơi này giống như một cái tuyệt vực, sâu không thấy đáy.
Đột nhiên Hành Không Pháp Chỉ ngừng hoạt động, Lâm Phong lập tức tiến vào trạng thái rơi tự do, hắn vội lấy thêm một tờ pháp chỉ kích hoạt nhưng vô dụng.
- Chẳng lẽ hết hạn? Không thể nào.
- Nơi này có một cái cấm không đại trận, không thể phi hành.
- Sao cái gì lão cũng biết hết vậy.
Lâm Phong buồn bực lên tiếng, lão đầu càng nói thì hắn càng tuyệt vọng, chợt hắn nhìn thấy đám phi cầm cũng rơi không phanh, nỗi tuyệt vọng được chia sẻ phần nào.
Chợt giọng nói của Lãnh Hàn Băng truyền đến.
- Có phải ngươi rất hối hận không?
- Đúng a, ta còn là xử nam, nụ hôn đầu của ta vẫn còn đây này.