Thiên La

CHƯƠNG 25: CỐ SỰ





Hai người đi được một lúc thì rời khỏi Khe Nứt, Lãnh Hàn Băng chợt dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên nam nhân bên cạnh.

- Ngươi lại muốn đi đâu?

- Tìm chỗ nghỉ chân.

- Chẳng phải là chỗ này sao?

Lâm Phong xoay người lại nhìn nàng, trên khuôn mặt nở một nụ cười tiêu soái.

- Nam nhân không chấp nhất với nữ nhân, xem như ta nhường đạo hữu một bước.

- Ngươi.

- Không cần cảm kích, ha ha ha…

Lãnh Hàn Băng nhìn tên lưu manh rời đi, ánh mắt lạnh thấu xương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực trước giờ chưa từng có, dù đối mặt với yêu nữ kia thì nàng cũng không bị động đến như vậy.

Thêm mười mấy ngày trôi qua, Lâm Phong đã không còn xác định được phương hướng, nơi này đã nằm ngoài địa bàn của hắn, chỉ có thể ném đá chọn đường mà thôi.

- Tiểu tử, phía trước có yêu thú.

- Cấp gì?

- Hình như là huyền cấp.

Lâm Phong thở phào, ở Hoang Nguyên này rồng, tôm lẫn lộn, không biết đâu mà lườn, vận khí tốt còn có thể gặp được thiên thú.

- Đúng lúc sắp hết lương thực, để ta đi xin bọn chúng tí huyết.

Với tu vi tam cấp chiến sư của Lâm Phong cộng với Lưu Tinh Đao trong tay chỉ cần không gặp phải huyền thú đỉnh phong thì hắn cân hết.

Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong đào một cái hang nhỏ trên vách núi để làm chỗ nghỉ chân, sau đó bài một cái trận pháp đơn giản ở cửa hang để đề phòng, hai người một trong một ngoài cứ như vậy mà qua đêm.

- Lão đầu, còn đó không?

- Chuyện gì?

- Kể ít chuyện xưa nghe chơi, dù sao cũng chẳng có gì làm.

Lâm Phong nhìn nữ tử ngồi bên trong hang động, tâm tình có chút không tốt, hắn thì ngồi bên ngoài canh chừng còn nàng thì thoải mái tu luyện, một khi nàng khôi phục thì người đầu tiên bị xử lý chính là hắn.

Lão đầu trầm ngâm một lúc rồi thở dài.

- Cũng được, tiểu tử ngươi muốn nghe chuyện gì?

- Gì cũng được.

- Vậy lão phu sẽ nói về nhân tộc lúc trước…

- Tổ tiên đã yên nghỉ rồi còn kêu gọi làm gì, kể thứ khác đi.

- Vậy quan hệ nhân, yêu nhị tộc…

- Lão không biết ở trong Hoang Nguyên không nên nhắc đến yêu thú sao? Lỡ bọn chúng xuất hiện thì sao?

- Vậy thì thập đại thần khí?

- Một đám vô tri vô giác, không có hứng thú.

Giọng nói của lão đầu có thêm vài phần bực tức.

- Cuối cùng tiểu tử người muốn nghe cái gì?

- Gì cũng được.

- Lão phu nhịn ngươi hơi lâu rồi đấy.

Lâm Phong biết lão sắp nổi giận liền bĩu môi.

- Người gì động một chút là nổi giận, đúng là khó ưa.

Lâm Phong vừa dứt lời thì một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nữ tử bên trong hang động đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

- Nhìn gì, ta không nói đạo hữu.

- Hừ.

- Lão đầu, chuyện thập đại thần khí gì đó là sao?

Lão đầu im lặng một lúc để hồi tưởng lại một thời huy hoàng của lão.

- Thiên địa có thập đại thần khí, mảnh Hộ Thần Giáp trong tay ngươi là một phần trong đó.

- Chuyện này lão nói rồi, còn mấy loại thần khí khác thì sao?

- Thời của lão phu chỉ xuất hiện hai loại thần khí, một là Tịnh Liên Đài của Tịnh Liên thánh mẫu, thứ còn lại là Thiên Địa Ấn của Đại Thiên minh chủ.

Lâm Phong nghe lão kể mà sáng mắt, người sở thần khí không phải thánh mẫu thì cũng là minh chủ, đều là kiêu hùng một phương, vậy chẳng phải hắn cũng có cơ hội trở thành một đại nhân vật sao? Tương lai tươi sáng đang chào đón chúng ta.

- Lão đầu, có phải hai người đó rất lợi hại không?

- Đúng vậy, so với chủ nhân của lão phu lúc đó còn mạnh hơn vài phần, nhất là Đại Thiên minh chủ được xưng là đệ nhất cường giả đương thời, chỉ tiết là…

- Sao? Sao? Mau kể nghe.

- Trong một trận đại chiến kinh thiên, cả hai đều bị kẻ thù vây giết đến hồn phi phách tán, chết không chỗ chôn, cả gia tộc cũng bị truy sát.

- Nà ní?

Lão đầu nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Phong còn tưởng tên nào đó đồng cảm cho số phận bi thảm của một đời cường giả, lão nhỏ giọng an ủi.

- Tiểu tử ngươi không cần lo, chỉ một mảnh Hộ Thần Giáp sẽ không có ai đến giành với ngươi đâu.

- Ta còn sợ không có tên nào đến giành đây nè.

Lâm Phong bi phẫn nhìn lão.

- Lão đầu, có phải lão đố kỵ ta anh tuấn tiêu soái, tài cao hơn lão nên mới lừa ta mua Hộ Thần Giáp đúng không?

- Tiểu tử thúi ngươi mà cũng muốn so với lão phu, sao không soi gương đi.

- Lão tử không cần soi gương cũng biết dễ nhìn hơn người nào đó.

Lâm Phong vừa dứt lời thì một mũi băng tiễn bay qua người hắn cắm thẳng vào vách đá, theo sau đó là một giọng nói lạnh lùng.

- Ngươi có im đi không.

- Lão tử muốn nói đó, làm gì nhau.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng lấy ra một tờ pháp chỉ, lão đầu vừa nhìn thấy pháp chỉ liền nhắc nhở Lâm Phong.

- Tiểu tử, thứ trong tay nha đầu đó là địa cấp pháp chỉ.

- Lão không nói ta cũng biết mà.

Nhìn tam văn rực sáng trên da thú, đủ biết thứ trong tay nàng là địa cấp pháp chỉ hàng thật giá thật.

- Bạch đạo hữu, vừa rồi là ta lỡ lời, từ giờ về sau ta sẽ không nói một lời nào nữa, ta thề.

Lâm Phong giơ tay lên đầu, bộ dáng muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu, hai mắt mở to, bày ra bộ mặt mà hắn cho là ngây thơ vô tội.

Lãnh Hàn Băng nắm chặt pháp chỉ trong tay, nếu nơi này không phải Hoang Nguyên thì nàng đã cho hắn nếm mùi đau khổ.

Bên trong Hoang Nguyên, chỉ cần một ít linh lực dao động cũng có thể kinh động đến bọn yêu thú cách đó vài chục dặm, một tờ địa cấp pháp chỉ đủ để mời gọi toàn bộ yêu thú vài ngàn dặm xung quanh nơi này.

Sáng hôm sau, Lâm Phong nói muốn đi tìm thức ăn nên sớm rời khỏi hang động, bên trong chỉ còn lại Lãnh Hàn Băng. Một đêm trôi qua, tu vi của nàng đã gần tiếp cận nhất cấp hậu kỳ nhưng còn lâu mới là đối thủ của tên kia.

Lãnh Hàn Băng ngồi gần cửa hang, ánh mắt thất thần, nhìn khung cảnh Hoang Nguyên tĩnh lặng, trong lòng không ngừng nhớ về phụ mẫu cùng với tiểu muội khác người kia.

- Chắc là bây giờ mọi người đang đi tìm ta.

Chuyện nàng ở Thương Vân Thành muội muội Lãnh Phi Dao cũng biết, nha đầu này tính tình hoạt bát, suốt ngày chạy nhảy khắp nơi, một khi có chuyện xảy ra thường là người đầu tiên trong nhà biết được, nhất định đã mang chuyện của nàng nói với phụ mẫu.

- Ta phải sớm tìm cách trở về.

Trên đường đi, Hàn Băng đã bí mật để lại ký hiệu chỉ cần người của Thánh Cung nhìn thấy thì sớm muộn cũng tìm ra được, đợi đến lúc đó sẽ cho tên lưu manh kia biết tay.

Lãnh Hàn Băng vừa nghĩ đến tên khốn kiếp kia thì chợt nhìn thấy thân ảnh của hắn xuất hiện trong tầm mắt, hơn nữa còn đang chạy về phía nàng.

- Bạch đạo hữu, cứu mạng.

Lâm Phong vừa chạy vừa hét, phía sau hắn là một đàn Huyết Sát Phong, số lượng ước tính lên đến vài ngàn đang điên cuồng đuổi theo.

- Bạch đạo hữu, mau chạy đi.

Đợi khi Lãnh Hàn Băng nhìn thấy đám yêu phong đuổi tới thì khoảng cách hai bên chỉ còn vài chục trượng, lưu manh khốn kiếp đã chạy đến bên cạnh nàng.

- Ngươi lại gây ra chuyện gì?

- Có gì nói sao, chạy mau a.

Hàn Băng nhìn một đám Huyết Sát Phong điên cuồng bay tới, thầm nghĩ lưu manh nhất định đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đó nên mới bị bọn chúng đuổi giết như vậy.

Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, thân ảnh cả hai bị một luồng lam quang bao phủ, sau đó biến mất cuối chân trời.

Lâm Phong đang yên lành thì đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng đến khi tỉnh lại thì hắn đã xuất hiện ở một nơi khác, bên cạnh là Lãnh Hàn Băng với sắc mặt tái nhợt.

- Đa tạ Bạch đạo hữu, đại ân cứu mạng ta nhất định sẽ không quên.

- Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

- Nói ra thì dài lắm, ta đang săn yêu thú thì bị một đàn Huyết Sát Phong không biết từ đâu xuất hiện truy đuổi.

Lãnh Hàn Băng tức giận nhìn hắn.

- Huyết Sát Phong bình thường chỉ hút yêu huyết, làm sao có thể tấn công tu sĩ, nhất định là ngươi đã làm gì bọn chúng.

- Chuyện xui rủi đâu ai muốn.

- Ngươi…

Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh lảo đảo ngã xuống liền nhanh tay đỡ lấy, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi thăm.

- Đạo hữu có sao không?

- Không cần ngươi quan tâm, mau buông ra.

- Không được, ta không thể để ân nhân của mình té sấp mặt nếu không thiên hạ sẽ nói ta lấy oán báo ân, thanh danh còn đâu.

- Ngươi… ta muốn giết ngươi.

Lãnh Hàn Băng vừa dứt lời liền hôn mê bất tỉnh, giọng nói của lão đầu chợt vang lên.

- Tiểu tử, thời của ngươi tới rồi.

- Nè, ta đã nói lão không được dùng câu này rồi mà.

- Nha đầu này vừa dùng linh lực quá độ nên rơi vào tình trạng kiệt sức, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏi.

- Một đêm sao? Chắc không?

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh, có phải động tâm rồi không?

Lâm Phong ném cho lão ánh mắt khinh bỉ.

- Lão đầu.

- Nói.

- Ta khinh bỉ lão, đừng lấy bụng tiểu nhân mà so lòng quân tử.

- Cơ hội không phải lúc nào cũng đến, người thông minh phải biết nắm bắt.

Lâm Phong vừa đi vừa trò chuyện với lão đầu cho đến khi dừng lại bên cạnh một vách núi, hắn quyết định đêm nay sẽ nghỉ chân ở đây.

Lâm Phong lấy ra một cái giường lớn sau đó đặt bạch y nữ tử lên, rồi đi ra ngoài canh chừng.

Lão đầu lại nổi lên cùng hắn trò chuyện.

- Tiểu tử ngươi thật sự không động lòng?

- Lâm Phong ta tuy ham tài háo sắc nhưng đạo nghĩa vẫn phải có, lòng ta vững như Thái Sơn, lão đừng dụ dỗ ta nữa.

- Hảo tiểu tử.

Lâm Phong kinh ngạc nhìn lão đầu, từ lúc gặp nhau tới giờ hình như đây là lần đầu lão khen hắn đấy, hôm nay chắc trời đổi gió.

Lão đầu ném cho Lâm Phong một quyển thư tịch.

- Cho ngươi.

- Gì đây? Xuân cung đồ hả? Lão nhây quá rồi đó.

- Mở ra rồi biết.

- Liệt Hỏa Phần Thiên.

Lâm Phong đã luyện xong ba tầng đầu của Liệt Hỏa Phần Thiên, thứ trên tay hắn là sáu tầng còn lại, như vậy tổng cộng có chín tầng.

- Công pháp chín tầng, thứ này chẳng phải có thể so với thiên cấp cực phẩm công pháp sao?

- Thứ này chỉ giúp tiểu tử ngươi có được hỏa linh thể, nếu ngươi không trở thành pháp sư thì Liệt Hỏa Phần Thiên chỉ có thể luyện đan, còn lại gần như vô dụng.

Hỏa linh thể chỉ là cách nói hoa mỹ, thật ra liệt hỏa phần thiên chỉ giúp Lâm Phong có được một cái ngụy linh thể, hỏa khí vô cùng hỗn tạp, dù có trở thành pháp sư cũng là loại yếu nhất trong cùng cấp.

Nhưng Lâm Phong lại không nghĩ như vậy, ánh mắt hưng phấn nhìn quyển thư tịch trong tay.

- Cái gì mà vô dụng, chỉ nhiêu đó thôi là ta mãn nguyện rồi. Lão đầu, ta yêu lão chết mất.

- Cút.

Lúc trước lão đầu chỉ đưa cho Lâm Phong ba tầng đầu tiên là vì muốn dành thời gian quan sát, muốn xem hắn có đủ tư cách để trở thành truyền nhân của lão không, giờ thì lão đã đưa ra quyết định.

Lâm Phong nhìn qua vài lần, càng nhìn càng bổ mắt.

- Luyện luôn cho nóng.

Thế là Lâm Phong để lão đầu canh chừng nguyên đêm còn bản thân thì đắm chìm trong tu luyện, cho đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Hắn liếc nhìn xung quanh, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, trong lòng cảm giác có chút không đúng.

- Lão đầu, ta cảm giác có gì đó hơi sai.

- Không thể nào, công pháp của lão phu tuyệt đối không có sai lầm.

- Ta không nói công pháp, ta nói Hoang Nguyên.

Lão đầu nhíu mày.

- Ý ngươi là sao?

- Hình như yêu thú nơi này hơi ít, chúng ta đi lâu như vậy chỉ gặp được có vài đầu.

- Cũng đúng.

Yêu thú bên trong Hoang Nguyên giống như tu sĩ bên trong thành trì, có những đàn lên đến cả chục vạn đầu, mỗi lần di chuyển đều tạo ra địa chấn mấy trăm dặm nhưng đến giờ ngoài trừ Huyết Sát Phong thì chưa đụng phải đàn yêu thú nào.

- Chẳng lẽ nhân phẩm lão tử bạo phát.

- Tiểu tử ngươi mà cũng có nhân phẩm?

- Sao không? Lão tử chính là một tấm gương sáng để hậu thế noi theo, nhất định là lão thiên có mắt, muốn độ ta qua kiếp này.

Lão đầu lập tức phủ nhận.

- Có thể bọn yêu thú ở đây bị cuốn vào thú triều nên số lượng suy giảm nghiêm trọng.

Lâm Phong gật đầu đồng ý, nhớ lại lúc thú triều tràn vào Thương Vân Thành, yêu thú nhiều như nước lũ, thế như chẻ tre, tu sĩ nhìn thấy chỉ biết quay đầu bỏ chạy.

- Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Biết được yêu thú bên trong Hoang Nguyên giảm mạnh, lòng tin của Lâm Phong tăng lên không ít, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Lâm Phong tiến vào bên trong hang động, nhìn bạch y nữ tử nằm trên giường, hai mắt nhắm khẽ, bộ dáng lúc này của nàng dễ nhìn hơn bình thường rất nhiều.

- Đừng ngủ nữa, trưa rồi, mau dậy đi.

Đôi mắt Lãnh Hàn Băng hé mở, lạnh lùng nhìn hắn, nàng đã tỉnh từ khi hắn bước vào chỉ là không muốn nhìn thấy bộ dáng lưu manh kia thôi.

- Chuyện gì?

Lâm Phong lấy ra một bình ngọc màu đỏ đặt lên giường.

- Đây là phần của đạo hữu.

- Ta không cần đồ vật của ngươi.

- Không được, ta là người rất công bằng, đã tham gia thì phải có phần.

Lãnh Hàn Băng trừng mắt nhìn Lâm Phong, cơ thể của nàng vẫn đang trong tình trạng kiệt sức, tạm thời không có sức lực mắng người.

- Ta đã nói là không cần.

- Bạch đạo hữu không muốn biết bên trong là thứ gì sao?

- Ta không quan tâm.

- Đây là Huyết Sát Phong Dịch, khó khăn lắm ta mới xin được vài bình.

Lãnh Hàn Băng nhìn bình phong dịch bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao tên lưu manh này lại bị Huyết Sát Phong truy sát, muốn thu được một bình phong dịch phải mất mấy tháng trời vậy mà hắn lấy một lúc vài bình, đáng đánh.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, xem như không thấy.

- Bạch đạo hữu mau mau hồi phục, chúng ta còn phải nhanh chân lên đường, ở lâu trong Hoang Nguyên cũng không tốt.

Lãnh Hàn Băng nhìn đối phương xoay người rời đi, chợt ngăn lại.

- Đứng lại.

- Chuyện gì? Ta nói trước, hôm qua đạo hữu chỉ giúp ta rút lui, cùng lắm thì nhận thêm một bình, không thể thương lượng.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng do dự một lúc rồi nói.

- Lúc đó là ngươi ôm ta tới đây sao?

- Nếu ta nói ta bắt được một đầu yêu ngưu sau đó đặt đạo hữu lên lưng cho nó mang tới đây, đạo hữu có tin không?

- Cút.

Lâm Phong lắc đầu rời đi, hắn có nói thế nào thì nàng cũng sẽ không tin, có câu nữ nhân chỉ nghe những lời mà bọn họ thích nghe và sự thật là trong quá trình vận chuyển nàng đúng là hắn có chiếm một ít tiện nghi, chỉ một ít thôi.

Vài ngày sau, trong lúc Lâm Phong đang nhàm chán bước đi thì nhìn thấy một cảnh tượng ngày đêm mong nhớ, một vùng thất sắc linh quang bao trùm một mảnh thiên địa.

- Phong linh, hú hú hú… cuối cùng cũng tìm được thành trì.

Lâm Phong hưng phấn nhảy lên, bộ dáng như khỉ trèo cây, Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh ngẩn người, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa niềm vui hiếm thấy, cuối cùng nàng cũng tìm được đường về nhà.

- Tiểu tử đừng hú nữa, lão phu cảm thấy thành trì này có vấn đề.

- Lão đầu, có thể lão chưa biết, mỗi cái phong linh đều có hình dáng khác nhau, cho dù cùng là tiểu thiên linh mạch thì cũng không giống nhau.

- Lão phu không nói hình dáng, từ đây đến nơi đó chỉ vài chục dặm nhưng không thấy bóng dáng của tu sĩ, ngươi không thấy lạ sao?