Lâm Phong nghe lão nói, hai mắt sáng lên, một trong hai thứ này ai mà chả muốn nhưng làm người không thể quá tham, hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời chắc nịt.
- Tiểu bối muốn phi thăng.
- Vậy thì vào trong.
- Là sao?
- Ngươi chưa nghe qua câu, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu sao? Dù sao cũng là chuyển giới, cái nào mà chẳng được.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu, linh khí trong người đột nhiên muốn bạo phát, hắn muốn phi thăng tiên giới chứ đâu phải đầu thai âm giới.
- Vậy thì lưu danh thiên cổ cũng được.
- Bây giờ tiểu tử ngươi trở về Thương Vân Thành tìm một đám yêu thú đánh nhau, vì báo thù cho nhân tộc mà vẫn lạc, cũng có thể xem là đại nghĩa diệt thân, lão phu sẽ giúp ngươi truyền tụng đời sau, nhất định sẽ được lưu danh thiên cổ, tiếng thơm muôn đời.
- Lão đầu, ta có thể nói một câu không?
- Nói.
Lâm Phong gặn từng chữ nói ra.
- Lão ăn gì, ta cúng.
Bên ngoài hang động có độc khí, bên ngoài độc khí có thú triều, xông ra chẳng khác nào tự tìm đường chết, chuyện ngu xuẩn như vậy một thiên tài thông minh như Lâm Phong sao có thể đâm đầu vào.
Không thể rút ra vậy chỉ có thể đâm vào, Lâm Phong cắn răng bước từng bước vào bên trong hang động, cùng lắm thì như lời lão đầu nói, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Nơi cuối cùng của hang động, Lãnh Hàn Băng ngồi trên giường nhắm mắt mặt vận công, hàn khí không ngừng tỏa ra, lúc này hắc vụ trên người nàng đã hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt lạnh lùng chợt mở ra, khi nhìn thấy Lâm Phong bước vào, hàn khí đang ổn định dần mất kiểm soát, có dấu hiệu bùng nổ.
Lâm Phong vội ngăn lại.
- Đợi đã, đạo hữu nghe ta giải thích.
- Ngươi còn gì để nói.
- Lúc đó ta chỉ vì muốn cứu đạo hữu nên mới dùng đến hạ sách, thật lòng ta không có ý mạo phạm, không tin đạo hữu nhìn xem có phải hắc khí đã hoàn toàn biến mất rồi không.
Sau khi tỉnh lại, hắc khí trên người Lãnh Hàn Băng đúng là đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nàng thoáng qua vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ tên nam nhân này vì muốn cứu nàng nên mới làm như vậy?
- Mạng của ngươi tạm thời ta sẽ không lấy.
- Vậy xin đa tạ.
Lâm Phong mỉm cười trả lời, mặc dù hắn cảm giác có chút không đúng, từ bao giờ cứu người còn phải nói đa tạ?
Giọng nói lạnh lùng lại truyền đến.
- Ngươi tự đoạn hai tay, chuyện này đến đây kết thúc.
- Kháo, đạo hữu đừng tưởng mình đẹp rồi muốn làm gì thì làm.
- Ngươi không cần mạng nữa sao?
- Mạng lão tử cần, tay lão tử cũng cần, đừng thấy lão tử hiền mà ăn hiếp, ta nói cho đạo hữu biết, ba tuổi ta đi lừa đảo, sáu tuổi nhìn trộm nữ nhân tắm, mười hai tuổi săn được yêu thú, mười lăm tuổi phá thân xử nam… nói chung ta không phải dạng vừa đâu.
Lãnh Hàn Băng trừng mắt nhìn tên nam nhân đối diện một lúc, đôi môi khẽ thốt.
- Hạ tiện.
- Tiểu tử, thời của ngươi tới rồi.
- Lại là câu nói chết tiệt này.
Lần trước cũng vì câu này của lão đầu mà Lâm Phong rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này đây.
- Lão đầu, khi nào mới tới thời của lão vậy?
- Khí tức của nha đầu này rất yếu, có lẽ đã bị hắc khí kia phong ấn linh lực, bây giờ tu vi chỉ vừa bước vào nhất cấp sơ kỳ.
- Thật sao?
Lâm Phong quay qua nhìn bạch y nữ tử, một pháp sư nhất cấp sơ kỳ thì một ngón tay hắn cũng có thể diệt sát.
- Đúng rồi, nếu nàng không bị phong ấn thì đã sớm động thủ, đâu cần dài dòng với một tên lưu manh như ta, mém chút hù chết lão tử.
Lãnh Hàn Băng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Phong, trong lòng thầm than không ổn, ngoài mặt vẫn lạnh lùng.
- Ngươi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.
- Bạch đạo hữu không muốn lấy đôi tay của tại hạ nữa sao?
- Ta không muốn nhiều lời.
- Ấy chà, nhưng tại hạ thì đang rảnh rỗi, muốn tìm một người tâm sự.
Lâm Phong đi đến bên cạnh nàng, trong lòng hắn đã xác định nữ nhân này có vấn đề, nếu không với khả năng đông đá của nàng thì hắn đã sớm biến thành một khối băng.
- Bạch đạo hữu, không biết xưng hô thế nào?
- Ta không phải họ Bạch.
- Kỳ lạ, không phải họ Bạch sao lần nào gặp nhau đạo hữu cũng mặt bạch y?
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn Lâm Phong, ánh mắt có thể giết người thì hắn đã bốc hơi từ lâu rồi.
Lâm Phong mỉm cười hì hì ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt như đạo hữu lâu ngày chưa gặp.
- Bạch đạo hữu nghe ta nói nè, tình thế bây giờ rất nguy cấp, chúng ta đang ở bên trong Lạc Nhạn Cốc mà nơi này bốn mùa đều độc, hắc khí bao trùm, nếu ở quá lâu có thể làm đen da của đạo hữu đó.
Hắn nhìn nàng vẫn lạnh nhạt đành phải tiếp tục độc thoại.
- Bên ngoài kia còn thú triều hay không thì ta không biết, nên ta muốn ra ngoài kiểm tra một lúc nhưng để đạo hữu ở lại một mình thì ta không yên tâm.
- Không cần ngươi lo, tự ta biết cách bảo vệ.
- Vậy à, vậy ta cũng bớt lo, đợi ta ra ngoài kia xem thử nếu yêu thú đã rút đi thì chúng ta cũng sẽ rời đi, nơi này tốt nhất không nên ở lâu.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, tên nam nhân này nói không sai, nơi này sớm muộn cũng sẽ bị yêu thú phát hiện, trận pháp ẩn thân chỉ có thể tạm thời che giấu một thời gian mà thôi, đợi khi tiến vào Hoang Nguyên thì nàng có thể để lại tín hiệu, lúc đó sẽ có người đến cứu giúp.
Lãnh Hàn Băng suy nghĩ một lúc thì thấy tên khốn kia vẫn ngồi bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
- Sao ngươi còn chưa đi?
- Ta không còn lộ phí a.
Lâm Phong dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, hắn biết nữ nhân này giàu kinh khủng, nhất định phải đào một chút để bù đắp tâm hồn nhỏ bé vừa bị nàng hù dọa.
Lãnh Hàn Băng ngẩn người, đây là lần đầu tiên nàng gặp một tên mặt dày vô sĩ đến như vậy, không hiểu sao thượng thiên lại để hắn sống đến bây giờ.
- Cầm lấy.
Nàng ném cho hắn mấy tờ huyền cấp pháp chỉ, những thứ này đều là chính tay nàng luyện chế.
Lâm Phong cầm pháp chỉ trong tay, giờ hắn mới biết thế nào gọi là hào phóng, tiện tay là có thể ném ra mấy vạn linh thạch hạ phẩm a.
- Bạch đạo hữu, đa tạ.
- Cút.
Bên trong Lạc Nhạn Cốc vẫn âm u như thường nhưng bên ngoài thì vô cùng náo nhiệt, yêu thú kéo nhau thành đàn như đi lễ, Lâm Phong chỉ vừa ló mặt ra đã gặp mấy ngàn đầu yêu thú.
- Hình như bọn chúng vẫn đang tìm kiếm tu sĩ.
Lão đầu trầm giọng.
- Nhân tộc và yêu tộc đã xảy ra chuyện gì mà phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
- Nhân yêu không đội trời chung, chuyện này cũng không có gì lạ.
Lâm Phong đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm.
- Ý của lão là trước kia nhân, yêu nhị tộc không có xung đột sao?
- Tất nhiên là có nhưng không đến mức như bây giờ, hơn nữa lão phu có cảm giác cơn thú triều này không hề đơn giản.
- Không ngờ lão lại có thể suy nghĩ giống như ta, thú triều lần này có thể liên quan đến đám hắc y nhân kia.
Lão đầu có chút ngạc nhiên.
- Sao ngươi biết?
- Ta nhớ lúc đó truyền tống trận là bị một tên hắc y nhân phá hủy.
- Không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết động não.
- Này, ta nhịn lão hơi bị lâu rồi đấy.
Với số lượng yêu thú như bây giờ thì không thể ra ngoài, chỉ có thể ở bên trong Lạc Nhạn Cốc một thời gian để chờ đợi, hơn nữa bạch y nữ tử vẫn đang bị thương, không thể đi xa được.
Bên trong căn phòng sang trọng, một đôi phu phụ cùng thưởng thức Thanh Lân Diệp Trà, mỗi cân giá 10 vạn hạ phẩm linh thạch, hương thơm thanh dịu cũng không thể che đi nỗi lo trên gương mặt của hai người.
Nam tử trầm giọng.
- Lần này yêu thú tấn công cùng lúc nhiều thành trì, Thánh Cung tổn thất nghiêm trọng, theo các vị trưởng lão dự tính thì phải cần vài năm để khôi phục như cũ.
- Vẫn chưa điều tra ra được nguyên nhân sao?
- Vẫn chưa, tất cả các truyền tống trận đều bị phá hủy, số người sống sót không còn bao nhiêu.
Mỹ phụ nhíu mày, số lượng tu sĩ giảm xuống sẽ ảnh hưởng lớn đến thực lực của Thánh Cung, không thể coi thường.
- Tình hình của bốn Thánh Cung còn lại thì sao?
- Không khác gì chúng ta.
- Như vậy chuyện này có khả năng cao không phải là do Thánh Cung tạo nên.
Nam tử gật đầu.
- Người được lợi nhất lúc này chính là Ma Giáo.
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên nỗi kiên kỵ sâu sắc, nếu Ma Giáo có thể tạo ra thú triều thì có lẽ thiên hạ sắp đại loạn.
Đúng lúc này có một nữ tử từ bên ngoài vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hét.
- Phụ thân, mẫu thân không ổn rồi, đại sự không xong rồi.
Nam tử nhíu mày, đứa nhỏ này không bao giờ nói chuyện bình thường được sao.
Mỹ phụ mỉm cười, giọng nói mang theo vài phần cưng chiều.
- Phi Dao, có chuyện gì từ từ nói, không cần gấp.
- Tỷ tỷ xảy ra chuyện rồi.
- Hàn Băng xảy ra chuyện gì?
Lãnh Phi Dao vội kể hết mọi chuyện, thật ra Lãnh Hàn Băng không phải tiến vào bí cảnh của Thánh Cung tu luyện mà là tới Thương Vân Thành, chuyện này nàng biết được là nhờ thương vụ thu mua dược đơn lúc trước.
Mấy ngày trước, người của Vạn Bảo Các đã trở về nhưng Lãnh Hàn Băng vẫn biệt vô tung tích.
Nam tử nhíu mày.
- Chuyện này con từ đâu biết được.
- Là Chu thúc thúc nói cho con biết.
Mỹ phụ không còn giữ được bình tĩnh, giọng nói run rẩy.
- Phu quân, chúng ta mau tới đó tìm Hàn Băng.
- Thú triều đã kết thúc ba ngày trước, nếu Băng nhi còn sống sẽ không ở lại Thương Vân Thành, rất có thể nó đã rời đi.
- Vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ cứ ngồi ở đây chờ đợi.
- Nàng đừng lo, ta sẽ đi nhờ trưởng lão liên lạc với người bên Vô Cực Thánh Cung, ta cũng sẽ phái người bí mật đi tìm xung quanh Thương Vân Thành.
Lãnh Phi Dao nhìn phụ mẫu hướng tổng bộ thánh cung bay đi, nàng suy nghĩ một chút thì chạy về một hướng khác.
- Hi vọng yêu nữ kia tìm được tỷ tỷ.
Nửa tháng sau, giữa Hoang Nguyên rộng lớn xuất hiện một cặp nam nữ, nam thì cao to phong độ, mặt hơi gian xảo, nữ thì phong thái tuyệt trần, đẹp không lối thoát.
- Tiểu tử, sắp tới chưa?
- Đợi chút.
- Lão phu đợi ngươi mấy lần rồi đấy.
- Gấp cái gì, lão không biết đợi chờ là hạnh phúc sao?
Lâm Phong vừa đi vừa nghĩ về nhân sinh, không biết phải nói vận khí của hắn đỏ hay là đen nữa.
Trước kia Lâm Phong chỉ là một tán tu bình thường, nhờ có lão đầu nên cuộc sống ngày một tốt hơn nhưng cũng đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, nhờ lão mà hắn thoát được thú triều và cũng nhờ lão mà hắn sắp trở thành một tên đần nhất cái đại lục này.
Bên trong Hoang Nguyên có một thứ mà nhân, yêu nhị tộc đều muốn tránh càng xa càng tốt chỉ có một lão bất tử không biết sống chết cứ đòi chui vào, dù hắn có nói kiểu gì thì lão cũng không nghe.
Lâm Phong nhìn qua nữ tử bên cạnh, tốt nhất là nên đi gần nàng một chút, lỡ có chuyện còn kịp ôm lấy cái phao cứu mạng này.
- Hừ.
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn Lâm Phong, tu vi của nàng đã khôi phục đến pháp sư nhất cấp trung kỳ nhưng vẫn chưa phải đối thủ của hắn, đợi khi nàng khôi phục đỉnh phong, đến lúc đó sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ.
Mấy ngày trước, Lâm Phong đã lén trở lại Thương Vân Thành, phong linh đã khôi phục như cũ nên hắn không thể tiến vào, chỉ còn cách đi tìm một thành trì khác.
Nơi này là Nam hoang, chỉ cần không đi về phía Nam thì nhất định có thể tìm được thành trì, quan trọng là vấn đề thời gian thôi.
Thêm nữa ngày trôi qua, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, trước mặt Lâm Phong là một vùng đất hoang tàn, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của sinh mệnh, ngay cả một cọng cỏ cũng không có.
Lãnh Hàn Băng như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn tên lưu manh bên cạnh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
- Đầu của ngươi có vấn đề sao?
Lâm Phong làm ngơ, đầu của hắn tất nhiên không có vấn đề, chỉ là bình thường ở bên cạnh một lão đầu bất thường nên có đôi lúc bất ổn, cổ nhân nói gần mực thì đen, đúng là không sai.
Nàng nhìn bộ dáng thờ ơ của hắn, ánh mắt phẫn nộ lại tăng thêm mấy phần.
- Đây là nơi an toàn mà ngươi nói?
- Chẳng lẽ nơi này không an toàn?
Lâm Phong đảo mắt nhìn một vòng sau đó hài lòng gật đầu.
- Nhìn xem, ở đây làm gì có đầu yêu thú nào, quá an toàn.
- Ngươi biết vì sao nơi này không có yêu thú không?
- Tất nhiên, chẳng phải phía trước có Khe Nứt sao?
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng siết chặt nắm đấm, đôi gò má đỏ hồng vì tức giận.
- Người biết phía trước có Khe Nứt mà còn tiến vào?
- Cổ nhân có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, làm người phải biết tôn sư trọng đạo, phải biết nghe lời cổ nhân.
Lâm Phong nói xong thì bước tiếp, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn phía sau, nàng mà không đi thì một mình hắn cũng chẳng dám tiến vào.
Lãnh Hàn Băng khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đuổi theo tên khốn trước mặt, chỉ vì tu vi chưa khôi phục, nàng cũng không biết đường đi của khu này nên phải tạm thời nhẫn nhịn.
Hai người đi thêm vài dặm thì dừng lại, phía trước đã không còn đường đi, Lâm Phong thì thầm với lão đầu.
- Ta chỉ đến một lần, lão nhìn nhanh còn về.
Phía trước bọn họ là một không gian hoàn toàn khác, từng khối đại địa lơ lửng giữa không trung như mất đi trọng lực, phía xa có một vết nứt màu đen giống như một cái miệng khổng lồ đang gặm nhắm từng khối đại địa.
- Nơi này xa quá, tiểu tử ngươi có thể lại gần thêm chút nữa được không?
- Lão có muốn ta ném vào trong để nhìn kỹ hơn không?
- Chỗ này rất tốt, có thể nhìn được toàn cảnh.
Tuy chưa tới gần Khe Nứt nhưng lão đầu vẫn cảm giác được nguy hiểm, thứ này đáng sợ tới mức cổ kim chưa từng xuất hiện.
Từ bên trong vết nứt kia tỏa ra loại khí tức có thể hủy thiên diệt địa, cả đời lão đầu trải qua không biết bao nhiêu trận ác chiến nhưng chưa từng có cảm giác rung sợ như lúc này.
- Được rồi, đi thôi.
Lâm Phong nghe lão đầu nói lập tức rời đi, nơi này thật sự vô cùng đáng sợ nếu không phải lão kiên quyết đòi tới thì còn lâu hắn mới chui vào.