Thiên La

CHƯƠNG 23: THÚ TRIỀU





Không biết có phải vì mấy lời nói của lão đầu hay không mà Lâm Phong đã lấy lại chút ít thanh tĩnh, hắn lấy ra một bình dược tề nốc sạch, linh lực dần khôi phục.

- Tiểu tử mau đi thôi, sau này lại tìm bọn chúng tính sổ.

Lâm Phong gật đầu, hắn tiếp tục lấy ra một tấm Hành Không Pháp Chỉ kích hoạt, hướng về phía truyền tống trận bay đi.

Càng đến gần truyền tống trận, số lượng yêu thú càng nhiều, có lẽ toàn bộ tu sĩ trong thành đã tập trung bảo vệ nơi này, một khi truyền tống trận bị phá thì không ai có thể thoát khỏi phong linh.

Lâm Phong đang bay ngon lành thì bị một đám yêu cầm chặn lại, hắn định rút đao đại chiến một trận nhưng khi nhìn kĩ lại liền quay đầu bỏ chạy.

- Lang Đầu Biên Bức, một đám huyền cấp yêu thú dí một tên tam cấp chiến sư, các ngươi tưởng như vậy mà ngầu à?

Lâm Phong vừa chạy vừa hét, đám dơi đêm này chẳng hiểu kiểu gì lại kiếm ăn ban ngày, đúng là xui tận mạng.

- Tiểu tử, tiếp tục chạy thế này không phải là cách hay.

- Tiền bối có cao kiến gì không?

Lão đầu chưa kịp mở miệng thì có một đầu yêu cầm từ trên cao xà xuống.

- Chạy mau.

- Cuối cùng cũng phải chạy trốn.

Lâm Phong vừa chạy vừa quan sát, hắn nhìn thấy một tấm bảng hiệu hoàng kim rơi trên mặt đất, bên trên ghi ba chữ Vạn Bảo Các lấp lánh.

- Nơi này cũng bị phá hủy rồi sao?

- Thú triều lần này đột nhiên xuất hiện, chẳng ai đề phòng được.

- Ý của lão là đám người Vạn Bảo Các cũng không kịp chuẩn bị, như vậy bên trong chẳng phải còn thứ tốt sao?

- Còn cái nịt.

Lão đầu vứt luôn phong thái cao nhân, giờ phút sinh ly tử biệt mà tên này còn nổi được lòng tham, thật là hết thuốc chữa.

Lâm Phong cũng biết là không nên nhưng trong lòng vẫn thấy tiết, nếu không phải đám đầu chó thân chim này truy đuổi thì hắn nhất định vào bên trong thăm ngàn.

- Không ổn, phía trước không còn đường chạy.

Trước mặt Lâm Phong chỉ còn lại một bãi hoang tàn, tất cả đều bị sang bằng thành bình địa, từ xa có thể nhìn thấy yêu thú và tu sĩ đang đại chiến.

- Truyền tống trận sắp không trụ được rồi.

Yêu thú chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, hoàn toàn nghiền ép tu sĩ, cứ thế này thì sớm muộn gì truyền tống trận cũng sẽ bị phá.

Đúng lúc Lâm Phong không biết đi đâu thì có một đám người chạy ngang qua, hắn nhận ra tên đi đầu là Lý Hạo, thiếu chủ của Thiết Sơn Môn.

- Tên này chạy kiểu gì mà giờ mới tới?

- Tiểu tử, mau bám theo.

Lâm Phong lập tức đuổi theo, có một kinh nghiệm khi bị yêu thú đuổi giết là ngươi không cần phải chạy nhanh nhất nhưng tuyệt đối không được là kẻ chạy chậm nhất.

Bên ngoài truyền tống trận, mấy ngàn tu sĩ đang tử chiến để bảo vệ sinh lộ cuối cùng, truyền tống trận mà mất thì Thương Vân Thành chính là mồ chôn của bọn chúng.

Pháp chỉ tung hoàng, đao kiếm ngang dọc, hai bên giao chiến không thấy trời đất, gặp là đánh không cần biết tu vi cao thấp, hỗn chiến kinh thiên, huyết tụ đại hà.

- Các huynh đệ, không được để yêu thú tiến vào truyền tống trận, nếu không chúng ta sẽ chôn thân ở đây.

- Liều chết bảo vệ truyền tống trận.

- Xông lên…

Lâm Phong lao vào vòng chiến, một tay cầm Lưu Tinh Đao một tay cầm Phong Hỏa Pháp Chỉ, vừa đánh vừa chạy về phía truyền tống trận.

Đám tu sĩ đứng thành vòng tròn, kính như một bức tường thành, không cho bất kỳ đầu yêu thú nào tiến vào, ngay cả Lâm Phong cũng không tìm được kẽ hở.

Lão đầu thở dài.

- Người đến sau bao giờ cũng thiệt thòi.

Lâm Phong cũng không biết làm thế nào, lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Liễu Huân Vũ, bây giờ mà đứng xếp hàng thì hắn còn phải đứng phía sau đám yêu thú.

Trong lúc bối rối, chợt một cảm giác lạnh buốt truyền đến, Lâm Phong vừa nhìn qua, hai mắt liền tỏa sáng.

- Trời độ lão tử rồi.

Giữa mấy chục tên tứ cấp tu sĩ đang ngăn chặn bầy yêu cầm có một bạch y nữ tử phong hoa vô tận, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng tạo nên vẻ đẹp vô cùng, trong tay nàng cầm một thanh lam quang pháp trượng tỏa ra hàn khí bức người.

Mỗi lần vun lên là một đám yêu cầm hóa thành băng rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.

Lâm Phong hướng chỗ bạch y nữ tử chạy đến, khi gần đến nơi hắn còn bắt gặp Chu Thất cùng với đám nhân viên Vạn Bảo Các.

- Tiểu tử, có biến lớn.

Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến, sau đó là một đám hắc vụ không biết từ đâu bay tới cuống lấy đám tứ cấp tu sĩ đang chiến đấu với bầy yêu cầm, từng tên như diều đứt dây rơi xuống.

Một bóng đen lơ lửng giữa trời, hắc vụ lượn lờ xung quanh như thần ma hàng lâm.

- Hắc hắc… trò chơi kết thúc.

Hắc vụ trên cao hóa thành một quả cầu xuyên qua vô số tu sĩ đánh thẳng vào truyền tống trận.

- Ầm… ầm…

- Không ổn, truyền tống trận bị phá rồi.

Lâm Phong đần mặt nhìn về phía truyền tống trận, hi vọng chưa kịp lóe lên đã bị dập tắt, thật là tàn nhẫn.

- Xem ra đã đến lúc lão tử dùng đến tuyệt chiêu.

- Tiểu tử ngươi có hậu chiêu sao?

Lão đầu kinh ngạc nhìn lưu manh, thầm nghĩ tên này ẩn giấu thật sâu.

Lâm Phong mỉm cười đắc ý.

- Lão không biết ngoài thiên phú chạy trốn thì ta còn có thể thuấn di sao? Ta chỉ làm một lần thôi, nhìn kỹ đây.

Lâm Phong lấy ra một cái trận bàn, lão đầu nhìn qua chỉ biết thốt lên.

- Hảo hán.

Lâm Phong vẫn còn hai bộ tiểu truyền tống trận, hắn để một lại cái ở trong phòng còn một cái thì mang theo bên người, chỉ cần gặp nguy hiểm là có thể truyền tống thẳng về căn phòng nhỏ của hắn.

Lâm Phong nhìn bạch y nữ tử cách đó không xa, nàng vẫn bị hắc vụ quấn thân, hắc khí vô cùng quỷ dị, ngay cả đám yêu thú cũng không dám đến gần.

Hắn do dự một lúc thì phóng tới chỗ của nàng, vừa tới gần liền bị một luồng hàn khí tấn công.

- Là ta.

Bạch y nữ tử nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc.

- Là ngươi.

- Ta chuẩn bị kích hoạt pháp binh, đừng chống cự.

Lâm Phong kích hoạt tiểu truyền tống trận, thân ảnh hai người lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.

Truyền tống trận bị hủy, đám tu sĩ không còn mục tiêu bảo vệ chỉ biết đường ai người đó chạy, như ong vỡ tổ mà bay, đám yêu thú cũng tán ra đuổi theo tu sĩ.

Bên trong Lạc Nhạn Cốc, một thanh niên đứng bên cạnh nhìn nữ tử ngồi trên giường, nhẹ giọng hỏi.

- Không sao chứ?

- Hắc khí quá mạnh, chỉ sợ không chống cự được lâu.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt chuyển đen của nàng, đôi môi đỏ mộng giờ đã thâm tím cũng biết là không ổn.

- Lão đầu có cách gì không?

- Hộ Thần Giáp.

- Đúng a, suýt chút thì quên.

Lâm Phong lấy ra mảnh Hộ Thần Giáp để trước ngực, ánh mắt vui mừng nhìn bạch y nữ tử.

- Đến, đánh ta đi.

Bạch y nữ tử khẽ ngẩng đầu nhìn thanh niên đối diện, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nàng nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục nhắm mắt vận công.

- Tiểu tử ngươi thích tự ngược từ bao giờ vậy?

Lâm Phong cũng cảm thấy không ổn, hắn tiến lại gần nàng.

- Ta có cách giúp đạo hữu loại bỏ hắc khí, chỉ cần đánh vào mảnh hắc giáp này là được.

Đôi mắt của Lãnh Hàn Băng vẫn nhắm chặt, mày liễu khẽ nhíu, có vẻ rất khó chịu.

- Nha đầu kia đang tập trung đối phó hắc khí, có thể không nghe được ngươi nói.

- Vậy làm sao giờ? Hay là ta tấn công trước.

- Nha đầu không có phòng bị, ngươi đánh một cái là đi luôn.

Lâm Phong nhíu mày, hắn chưa bao giờ cảm giác làm người tốt lại khó như vậy.

Giọng nói của lão đầu tiếp tục truyền đến.

- Tiểu tử, thời của ngươi tới rồi.

- Là sao?

Lâm Phong nhìn theo ánh mắt của lão đầu, mục tiêu là cặp hung khí phía trước của bạch y nữ tử, tuy không phô trương nhưng lại rất cao.

- Như vậy có ổn không?

- Cứu người quan trọng, thiện tai thiện tai.

- Tiền bối dạy chí phải.

Lâm Phong như được giác ngộ, cả người tỏa ra hào quang, hắn đi tới trước mặt bạch y nữ tử, cặp sắc thủ chầm chậm vươn ra, không sử dụng linh lực sẽ không kích hoạt pháp bảo phòng ngự, cũng không sợ làm nàng bị thương.

Cảm giác mềm mịn căng tròn lành lạnh truyền đến làm cho Lâm Phong sướng không thể tả nhưng chỉ một giây trôi qua là cảm giác lạnh đến thấu xương.

Đôi mắt lạnh lùng của nàng như muốn đâm xuyên linh hồn của hắn, hàn khí bùng nổ như thủy triều tràn về phía Lâm Phong.

Hộ Thần Giáp trước ngực tỏa ra hắc quang hút lấy toàn bộ hàn khí, lúc sau, cả hắc khí trên người bạch y nữ tử cũng bị cuốn vào bên trong.

Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.

- Không ổn, linh khí bên trong Hộ Thần Giáp sắp đầy rồi.

- Chuyện gì cũng phải đến tay lão tử.

Lâm Phong ngồi xuống, bắt đầu vận công tu luyện, linh khí bên trong Hộ Thần Giáp không ngừng bị hắn rút ra.

- Linh khí này có gì đó không đúng?

- Thứ này đã được tu sĩ luyện hóa, so ra còn tốt hơn cả đống linh thạch của tiểu tử ngươi.

- Hắc hắc… được của ló.

Linh khí không ngừng truyền vào cơ thể, chỉ một lúc sau Lâm Phong đã đột phá chiến sư tam cấp trung kỳ, tu vi vẫn không ngừng tăng lên.

- Tiểu tử, ổn rồi.

- Lão đầu, ta cảm giác có thể đột phá đến hậu kỳ.

- Dục tốc bất đạt, tu chân vô tận phải đi từng bước.

Chuyện gì chứ chuyện liên quan đến tu luyện thì Lâm Phong tin lão xoáy cổ, lão bảo ngừng thì hắn ngừng, nhưng đột phá được trung kỳ cũng là kết quả ngoài ý muốn.

Lúc này bạch y nữ tử đã nằm ngủ trên giường, có lẽ nàng bị Lâm Phong hút sạch linh lực lại vừa trải qua một trận ác chiến nên không gượng nổi nữa.

Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh, gương mặt vẫn bị bạch sa che phủ, hắn do dự một lúc cuối cùng vẫn rời đi, quân tử không làm chuyện mờ ám, đó là nguyên tắc.

Nhìn hắc vụ lượn lờ bên ngoài hang động, Lâm Phong càng sùng bái sự anh minh thần võ của mình, nếu hắn không sáng suốt thì có lẽ đã bỏ mạng bên trong Thương Vân Thành.

Sau khi truyền tống về phòng, Lâm Phong tiếp tục kích hoạt một cái tiểu truyền tống trận đưa hắn đến một nơi bên trong Hoang Nguyên, sau đó hắn cùng bạch y nữ tử chạy thẳng đến Lạc Nhạn Cốc.

Trên đường đi, hai người đụng phải vô số yêu thú, còn tốt là Lâm Phong rành đường, hơn nữa bọn yêu thú chỉ lo tiến vào phong linh, không để ý tình hình xung quanh.

Bạch y nữ tử không biết tu luyện kiểu gì mà giàu kinh khủng, pháp chỉ trên người nàng nhiều vô số, có cả một cái địa cấp pháp chỉ Vạn Lý Hành Không, vừa kích hoạt xong thì cả hai người đã bay đến trước cửa Lạc Nhạn Cốc.

- Đám yêu thú kia chắc sẽ không mò tới đây.

Mỗi đầu yêu thú đều có lãnh địa riêng, không có biến lớn thì bọn chúng sẽ không xung đột, Lạc Nhạn Cốc đa số là độc thú, vừa có sức mạnh vừa mang kịch độc, không phải dạng vừa đâu.

- Tiểu tử, nơi này không thể ở lâu.

- Ta biết.

Lạc Nhạn Cốc bốn mùa đều có độc khí, hoang tàn như cõi u minh, không phải là nơi thích hợp cho tu sĩ sinh sống, bây giờ Lâm Phong chỉ có hai đường để đi.

Thứ nhất là trở lại Thương Vân Thành chờ người đến cứu, thành trì xảy ra chuyện thì Thánh Cung chắc chắn sẽ đến kiểm tra, chỉ là truyền tống trận bị phá nên không biết bao lâu thì bọn họ đến, hơn nữa nơi đó còn có rất nhiều yêu thú.

Thứ hai là chạy đến một thành trì gần đó nhưng Lâm Phong lại không biết đường đi, lang thang bên trong Hoang Nguyên chẳng khác nào đi trên băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải địa thú, thiên thú.

Khoảng cách giữa các thành trì cũng chính là khoảng cách giữa các linh mạch, xa xôi vô cùng, có khi đi vài tháng là tới nhưng cũng có khi phải đi tới vài năm, vài chục năm.

Thương Vân Thành chỉ là một cái tiểu thành nằm ở nơi hẻo lánh của đại lục, bây giờ đã bị yêu thú sang bằng thành một đống hoang tàn, không biết Thánh Cung có tới tu sửa hay không, thật lòng thì Lâm Phong không muốn rời xa nơi này.

Lão đầu như cảm nhận được tâm tình của Lâm Phong, lão thở dài.

- Tiểu tử, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, đến lúc đi rồi.

- Ta muốn trở về Thương Vân Thành nhìn một lần.

- Ngươi vẫn muốn tìm nha đầu kia sao?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu, lần này rời đi không biết bao giờ trở lại, lỡ như nàng vẫn ở một nơi nào đó trong thành thì sao?

Lão đầu tốt bụng khuyên bảo.

- Bây giờ nơi đó đã trở thành hang ổ của yêu thú, nếu nha đầu kia còn ở đó chắc đã bị phát hiện, ngươi có đến cũng vô dụng thôi, mũi của ngươi so được với đám yêu thú kia sao?

- Lão đầu, đừng so ta với đám yêu thú có được không.

- Được rồi, nghe lời lão phu một lần, thiên hạ này không thiếu mỹ nữ, bên trong hang động chẳng phải có một nha đầu sao? Đây gọi là cái cũ không đi thì sao cái mới lại đến.

Lâm Phong càng nghe càng thấy không ổn, lão đầu chết tiệt lại đang làm bẩn tâm hồn trong sáng của hắn.

- Nè, ta nói lão biết, ta là một nam nhân chân chính, lòng ta vững như Thái Sơn, không bao giờ thay đổi, lão đừng hòng dụ dỗ.

- Lão phu thấy tiểu tử ngươi là một tên không chịu trách nhiệm, dám làm không dám nhận.

- Ta đã làm gì sai a?

Lão đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Thế lúc nãy ngươi sờ chỗ nào của nha đầu kia.

- Tình thế bắt buộc, ta vì cứu người mà bỏ qua lễ giáo, thiên hạ sẽ chấp nhận.

- Vậy vẻ mặt dâm đãng lúc đó của ngươi là sao?

- Nhất định là lão già rồi nên qua mắt, mặt ta chính nghĩ thế cơ mà, hơn nữa lúc đó ta còn nhắm mắt, phi lễ chớ nhìn.

- Khốn kiếp, rõ ràng tiểu tử người nhắm mắt để hưởng thụ.

Lâm Phong ngã người dựa vào vách đá, ánh mắt đắc ý nhìn lão.

- Lão có bằng chứng không? Không có thì đừng làm phiền, ta còn phải đi ngủ.

- Tiểu tử ngươi sớm muộn cũng bị trời đánh.

Lâm Phong ném cho lão đầu ánh mắt nhàm chán sau đó thì mặt kệ lão, muốn phi thăng thì cần phải độ kiếp, sớm muộn gì hắn cũng bị trời đánh, cầu còn không được.

Tin tức thú triều xuất hiện nhanh chóng truyền khắp Nam Hoang, ngũ đại Thánh Cung lập tức điều động nhân thủ chiếm lại các thành trì quan trọng, đặc biệt là những thành trì gần với thánh cung.

Lần này thú triều tập kích với quy mô lớn chưa từng có, thêm vào đó phong linh xuất hiện vết nứt là chuyện không ai lường trước nên khi Thánh Cung đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc.

Thành trì đã bị yêu thú tàn phá, kiến trúc đổ nát, huyết nhục khắp nơi, không còn bóng dáng tu sĩ nhưng thi thể của thường dân thì nhiều vô số.

Đối với phần lớn yêu thú thì huyết nhục của phàm nhân không thể giúp bọn chúng gia tăng tu vi, thông thường đám yêu thú sẽ không truy đuổi, chỉ là vô tình dẫm đạp mà thôi.

Khi đám người Thánh Cung chạy đến thì nhìn thấy phong linh đã khôi phục như bình thường, truyền tống trận đã bị phá nên không cách nào tiến vào, chỉ có thể quay đầu trở về, đợi đến khi phong linh lần nữa mở ra, bọn họ sẽ đến chiếm lại.

Mất đi thành trì là mất đi tài nguyên, địa bàn, thông lộ, nhân lực… lần này ngũ đại Thánh Cung phải nói là tổn thất thảm trọng.