Lâm Phong bày ra bộ mặt đau khổ, hắn vẫn chưa tìm thấy Huân Vũ, mấy vạn linh thạch bên trong giới chỉ vẫn chưa kịp dùng, tương lai vừa sáng lạng đã vụt tắt, hắn không cam lòng cứ như vậy mà ra đi.
- Ta có thể giúp ngươi một chút, xem như trả ân cứu mạng của ngươi.
Lãnh Hàn Băng dùng chút sức lực còn lại kéo khăng che mặt, để lộ dung mạo tuyệt trần, đúng như Lâm Phong dự đoán, đẹp không lối thoát.
Gương mặt nàng dần áp sát vào hắn, đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi khẽ chạm vào nhau, một cảm giác mát lạnh tê dại truyền đến làm cho Lâm Phong đứng hình mất vài giây.
Hai tay Lâm Phong ôm lấy eo nàng, thon gọn mềm mịn, dù sao cũng không thoát được, vậy thì tranh thủ tận hưởng chút dư vị tuyệt vời của thế gian.
- Tiểu tử, trước tiên làm chính sự, sau đó hôn tiếp.
- Chẳng phải ta đang làm chính sự sao?
- Có muốn sống không?
- Muốn, tất nhiên muốn, tiền bối có cao kiến gì sao?
Lão đầu trầm giọng.
- Trước khi chạm đất, lão phu sẽ đưa ngươi tiến vào cổ nhẫn.
- Thứ đó chứa được người sống sao?
- Phải liều thôi.
Lâm Phong khẽ đẩy nữ tử trong lòng, vẻ lạnh nhạt thường ngày của nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nét dịu dàng làm cho lòng người rung động.
Lâm Phong nhìn đến ngẩn người, chút nữa là quên luôn cả chính sự.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra thì đạo hữu cũng không được dùng thần thức chống cự.
Hắn vừa dứt lời liền ôm chặt nàng vào lòng chờ đợi tín hiệu của lão đầu, thời gian dần trôi, hai người vẫn đang tiếp tục rơi.
- Có khi nào rơi đến cuối chương không?
- Tiểu tử, chuẩn bị.
Lúc hai người sắp chạm đất, đột nhiên thân ảnh cả hai biến mất giữa không trung chỉ còn lại một chiếc giới chỉ rơi trên mặt đất, vài hơi thở trôi qua, Lâm Phong và Lãnh Hàn Băng chợt xuất hiện cách giới chỉ không xa.
Lâm Phong nằm trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn trời, thở dốc từng hơi, như vậy là hắn vẫn còn sống, ánh mắt hắn nhìn nữ nhân trong lòng, có lẻ nàng đã hôn mê bất tỉnh.
- Lão đầu, không gian đó là sao? Thật đáng sợ.
Vừa tiến vào cổ nhẫn, Lâm Phong cảm giác cơ thẻ như bị xé ra từng mảnh, hô hấp không thông, linh lực không tụ, ý thức cũng không còn.
- Lão phu cũng không rõ.
- Nà ní, chẳng phải lão là chủ nhà sao?
- Có những chuyện tiểu tử ngươi không nên biết sẽ tốt hơn.
- Không nói thì thôi.
Điều quan trọng là Lâm Phong vẫn còn sống, những thứ còn lại tạm thời để qua một bên, trước tiên phải xem đây là nơi nào cái đã.
Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy gì hết, có lẽ nơi này quá sâu nên thái dương cũng không thể soi vào, âm u hơn cả Lạc Nhạn Cốc.
Hắn lấy Phong Hỏa Pháp Chỉ kích hoạt, không ngờ có thể dùng được, xem ra cấm không đại trận mà lão đầu nói chỉ có thể cấm tu sĩ phi hành, những thứ khác vẫn dùng được.
Nhờ có ánh sáng từ pháp chỉ, Lâm Phong tạm thời có thể quan sát xung quanh, bên cạnh có một dòng suối nhỏ chảy qua, vậy là có nước để dùng nhưng lại không nhìn thấy sinh vật nào tồn tại, không chừng nước này có độc, vậy là hết nước để dùng.
Lâm Phong đi dọc theo dòng suối, hi vọng có thể tìm thấy đường ra, lúc phi hành trên không, hắn vẫn chưa thấy điểm cuối của cái vực này, giờ đi bộ thì không biết đến khi nào mới ra khỏi đây.
- Bên phải của tiểu tử ngươi có một cái hang động, có thể vào đó nghỉ ngơi.
- Lại là hang động? Có chỗ nào khác không? Hình như ta bị dị ứng với hang động rồi.
- Đừng dài dòng nữa, nhanh đi.
Phía trước hang động có bày một cái trận pháp địa cấp nhưng đã bị ai đó phá nát, chỉ để lại một ít dấu vết, bên trong hang động thì tối thui, phải dùng Liệt Hỏa Phần Thiên để soi đường.
Trên đường đi không có dấu vết của sinh mệnh nên Lâm Phong đoán nơi này không có tu sĩ hay yêu thú lui tới, có thể tạm thời trú ẩn.
- Ai lại đào một cái hang sâu như vậy?
Lâm Phong đã đi gần cả dặm mà vẫn chưa tới cuối, thầm nghĩ tên nào đào cái hang này chắc thuộc loại dở hơi nếu không thì chắc là đào vì đam mê.
Nhưng suy đoán của hắn đã hoàn toàn sai lầm vì nơi cuối hang là một không gian rộng lớn với đầy đủ tiện nghi, ở giữa là một hồ nước rộng vài trượng, có thể thấy được vài đầu tiểu ngư đang bơi lội, bên cạnh hồ nước là một nơi dùng để luyện đan.
- Thì ra là một cái đan phòng, hèn gì lại đào sâu như vậy.
Hang động phải đào sâu như vậy là để tránh bị ngoại vật ảnh hưởng, trong quá trình luyện chế đan dược chỉ cần một ảnh hưởng nhỏ cũng có thể dẫn đến bạo lô.
- Tiểu tử, mau tìm xem còn thứ gì không?
Lâm Phong tìm một nơi đặt Lãnh Hàn Băng xuống sau đó bắt đầu tìm kiếm, nơi này chắc chắn là động phủ của một vị đan sư, dựa vào trận pháp được bố trí bên ngoài thì có lẽ là một vị địa cấp đan sư.
Không gian bên trong khá lớn nhưng hồ nước đã chiếm gần một nửa diện tích, số còn lại không nhiều, chưa tới nửa giờ đã bị Lâm Phong dọn sạch.
Lúc sau, lão đầu bay đến bên cạnh hắn hỏi thăm.
- Còn thứ gì tốt không?
- Còn.
- Thứ gì?
- Cái nịt.
Lâm Phong càng nghĩ càng tức, không biết tên thiếu đạo đức nào đã đến đây trước hắn, ngay cả một khối linh thạch cũng không để lại.
Lão đầu thở dài cảm thán.
- Rơi vào động phủ của một vị đan sư mà không hôi được thứ gì, hiếm thấy hiếm thấy.
- Xem ra vận hạn của lão tử vẫn chưa hết a.
Lâm Phong chán nản nằm dài trên đất, cảm giác mệt mỏi dâng tràn toàn thân, nhân sinh hôm nay quá kịch tính, đã đến lúc hắn phải nghỉ ngơi.
Trong lúc Lâm Phong ngủ thẳng cẳng thì có một đám người đang vò đầu bứt tóc, trong số đó có một thiếu nữ liên tục bỉu môi.
Khó khăn lắm Lãnh Phi Dao mới tìm được ký hiệu tỷ tỷ để lại nhưng chỉ kéo dài đến bên cạnh hang động của một đầu yêu cầm thì biến mất.
Trong lúc tức giận nàng đã bắt con yêu cầm kia tra tấn liên tục mấy canh giờ mà vẫn không có kết quả.
- Chẳng lẽ tỷ tỷ thích trò này rồi sao?
Cách đó không xa, Lãnh Tuyên nhắm mắt dưỡng thần, nơi này có lưu lại khí tức của nữ nhi, ngoài ra còn có một ít dấu vết sử dụng pháp chỉ.
- Chẳng lẽ Băng nhi thật sự xảy ra chuyện?
Đầu yêu cầm kia vẫn ở bên trong hang động chứng tỏ Hàn Băng đã bỏ trốn, với tu vi của nữ nhi cho dù 10 đầu huyền cấp yêu cầm cùng lúc xông lên cũng không phải đối thủ, trừ khi nữ nhi bị trọng thương.
Đúng lúc này, một đạo hồng quang từ trên trời giáng xuống, mấy trăm đệ tử Thánh Cung vừa nhìn thấy lập tức hành lễ.
- Tham kiến thánh nữ.
- Yêu nữ tới rồi.
Lãnh Phi Dao vội cuối đầu, cả cuộc đời của nàng không sợ trời cũng không sợ đất chỉ sợ đúng hai người, một là tỷ tỷ Lãnh Hàn Băng, người còn lại chính là yêu nữ trước mặt.
Hồng y nữ tử mang khăn che mặt chỉ để lộ ánh mắt ra bên ngoài, giọng nói của nàng tràn đầy mê hoặc.
- Người đâu?
- Khởi bẩm thánh nữ, ký hiệu của Lãnh sư tỷ chỉ để lại đến đây.
Hồng y nữ tử liếc nhìn hang động, nàng có thể cảm nhận được Lãnh Hàn Băng từng tới nơi này.
Hồng quang bay vào bên trong hang động, hồng y nữ tử xuất hiện bên cạnh Lãnh Phi Dao, ánh mắt nàng nhìn đầu yêu cầm đang hoảng sợ nằm trong gốc.
- Phi Dao, đã lâu không gặp, có phải muội đang tránh né ta không?
- Không, không có, dạo này muội bận bế quan tu luyện, sau đó lại phải đi tìm tỷ tỷ nên không có thời gian đến chỗ của Linh Mộng tỷ tỷ.
Hồng y nữ tử khẽ gật đầu, nàng bước đến trước mặt đầu yêu cầm, ngọc thủ giơ lên, hỏa ảnh phủ xuống, yêu cầm lập tức bị đốt thành tro, chết không kịp hiểu.
Lãnh Phi Dao nhìn mà biến sắc, yêu nữ vẫn bá đạo như vậy, đừng nói là yêu thú cho dù trước mặt là tu sĩ thì yêu nữ vẫn xuống tay không chớp mắt.
Hồng quang từ trong hang động bay ra, hóa thành một đạo trường hồng kéo dài đến tận chân trời, có lẽ nàng muốn tự đi tìm hơn là trông chờ vào người khác.
- Yêu nữ bay cao như vậy không biết có bị thiên thú nhìn thấy không? Có thể từ trên trời rơi xuống thì càng tốt.
Lãnh Phi Dao thầm cầu nguyện nhưng nàng biết sẽ không linh nghiệm vì nàng đã dùng cách này hàng trăm lần mà yêu nữ kia vẫn còn sống tốt.
Thêm vài ngày trôi qua, bên trong hang động, giọng nói của lão đầu vang lên.
- Tiểu tử dậy mau, thời của ngươi tới rồi.
- Lão đầu, ta đã nói lão không được dùng câu này mà.
- Mau nhìn sang trái.
- Nhìn gì…
Lâm Phong vừa tĩnh giấc nên còn mơ màng chỉ thấy được có ai đó đang làm gì đó bên cạnh.
- Bạch đạo hữu tĩnh rồi sao.
Hắn đang muốn chào hỏi thì ngẩn người, trước mặt hắn là hồ nước, bên trong hồ có một nữ nhân đang thanh tẩy cơ thể, hơi nước lượn lờ, đáng tiếc là chỉ nhìn thấy được bóng lưng.
- Không được, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Lâm Phong liên tục niệm chú, tuy hắn đã dùng hết sức lực để nhắm hai mắt nhưng chỉ thành công một bên, bên còn lại thì chịu, chợt hắn nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Lão đầu, có phải lão đã thấy hết rồi không?
- Thì sao?
- Được lắm, lão làm vậy không thấy có lỗi với toàn bộ khí linh trong thiên hạ sao?
Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.
- Nữ nhân lão phu nhìn thấy còn nhiều hơn yêu thú tiểu tử ngươi gặp, đừng nói nhảm nữa, lo mà tập trung quan sát.
- Lão nói thật sao?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi tưởng chủ nhân của cổ nhẫn chỉ có nam nhân?
- Hảo lão đầu.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, lão nhìn thấy thì có sao, dù sao khí linh như lão cũng chẳng làm ăn được gì.
Nghĩ đến đây, hắn lại tiếp tục niệm chú, ánh mắt vẫn nhìn chiếc cổ thon dài của nàng, chẳng khác gì một tác phẩm của tạo hóa.
Lãnh Hàn Băng tựa lưng ngọc vào thành đá, cảm giác mát lạnh làm nàng thêm phần tĩnh táo, từng hạt nước trong suốt lướt qua làng da mềm mịn không một tỳ vết tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như tranh vẽ.
Ánh mắt nàng nhìn mặt hồ long lanh, nhớ đến lúc hai người rơi xuống vực, cảm giác cận kề sinh tử đó nàng sẽ không bao giờ quên được, còn có cảm giác kỳ lạ lúc đó, lúc mà cả hai chạm vào nhau.
- Sao ta lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy?
Chuyện cũ nghĩ lại mà thẹn, có thể nàng cũng như hắn không muốn kết thúc cuộc đời một cách đơn giản hoặc là muốn trả đại ân cứu mạng, vừa nghĩ đến đây, gương mặt lưu manh kia lại xuất hiện trong tâm trí của nàng.
Lãnh Hàn Băng đột nhiên có cảm giác như bị ai đó nhìn lén, nàng vội quay lại thì thấy lưu manh vẫn đang nhắm mắt.
- Là ta đa nghi sao?
Nàng nhìn nam tử nằm trên đất, cảm giác có gì đó không đúng, hình như lúc đó hắn nằm ngửa sao giờ lại nằm nghiêng rồi?
- Lưu manh đáng chết.
Lâm Phong vừa hé mắt thì thấy một mũi băng tiễn lao nhanh đến, hắn lập tức nhảy lên rồi chạy thẳng ra bên ngoài.
- Ta chưa thấy gì hết, ta thề.
Nhìn thân ảnh Lâm Phong biến mất, chỉ còn giọng nói nham nhở vọng lại, hai má Hàn Băng ửng hồng, lưu manh ngủ như chết suốt ba ngày lại thức đúng ngay lúc này, nhất định là hắn cố ý.
Lâm Phong rời khỏi hang động, trước tiên hắn đi đến vị trí bản thân đã rơi xuống, nhìn mười mấy đầu yêu cầm nằm bất động, khí tức tiêu tán, chắc là đã sớm đăng xuất.
- Từ trên cao như vậy rơi xuống thì chết là đúng rồi.
Sau khi thu hết yêu cầm vào túi trữ vật, Lâm Phong lại lượn thêm vài vòng tìm hiểu địa hình, sẵn tiện để lão đầu nhìn rõ cấm trận xem có thể phá được không.
- Trận pháp này đã tồn tại gần vạn năm, phá giải không khó nhưng giờ chưa phải lúc.
- Đồng ý.
Lâm Phong gật đầu, yêu thú bình thường sẽ không đến những nơi u ám này, chỉ có mấy đầu yêu cầm thỉnh thoảng ghé qua nhưng có Cấm Không Đại Trận ở đây, tên nào lao xuống thì tên đó xác định.
Nghĩ đến đây hai mắt Lâm Phong sáng lên, hắn lấy ra Âm Dương Tán bôi lên mắt, âm khí dày đặc lập tức xuất hiện.
- Nhân phẩm của lão tử trở lại rồi.
Lâm Phong một tay cầm Thực Cốt Pháp Tiễn, tay còn lại cầm Âm Thi Phấn bắt đầu vào việc, từng bộ hài cốt đội đất chui lên giữa không gian u ám, làm cho hắn có chút lạnh người.
Cấm Không Đại Trận giống như một tấm lưới vô hình chỉ cần yêu cầm bay vào sẽ rơi xuống, đại trận đã tồn tại gần vạn năm, số lượng yêu thú chôn thay ở nơi này chắc chắn không ít.
Lâm Phong vừa đi vừa lụi, khí tức Thực Cốt Pháp Tiễn không ngừng tăng lên, đã sắp tiếp cận địa cấp.
Nữa ngày trôi qua, bạch tiễn thuận lợi đột phá địa cấp pháp binh, Lâm Phong lấy ra một khúc bạch cốt có hình dáng giống như đại đao bắt đầu khắc lên Thực Cốt Pháp Văn rồi tiếp tục quá trình đồ cốt.
Hắn không có ý định thăng cấp Thực Cốt Pháp Tiễn lên thiên cấp bởi vì quá trình này vô cùng tốn kém, số linh thạch bỏ ra có thể mua được một món thiên cấp bảo vật.
- Ầm…
Đại địa chấn động, một bộ yêu cốt to gấp mấy lần bình thường từ dưới đất bò lên, uy áp khủng bố ép Lâm Phong đến khó thở.
- Cảm giác này chính là…
Bên trong bộ yêu cốt có một viên yêu đan tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Lâm Phong vừa nhìn thấy liền ngửa mặt cười lớn.
- Muh ha ha ha… lão tử giải hạn thành công rồi.
Bộ yêu cốt vươn mình đứng thẳng, hai cánh vỗ liên tục nhưng không cách nào bay lên, cuối cùng chỉ có thể chạy đến chỗ Lâm Phong.
- Hình như có gì đó không đúng.
- Tiểu tử, mau giải quyết nó.
- Ăn một tiễn của lão tử.
Bạch tiễn đâm vào bộ yêu cốt, thời gian như dừng lại, cả hai đều bất động, một cơn gió nhẹ lướt qua, tiễn đưa bộ bạch cốt về cát bụi.
Viên yêu đan rơi trên mặt đất bị Lâm Phong thu vào cổ nhẫn, với tu vi hiện tại của hắn không cách nào chạm vào địa cấp yêu đan, còn tốt là thứ này không có ý thức nếu không cổ nhẫn cũng không thu vào được.
- Lão đầu, chuyện vừa rồi là sao? Chẳng lẽ Âm Thi Phấn không có tác dụng với địa cấp yêu thú.
- Yêu thú khi tiến vào địa cấp sẽ trải qua quá trình lột xác, ý thức của bọn chúng dần xuất hiện, linh trí tăng cao, một số loại yêu thú có huyết mạch cường đại còn có thể giao tiếp với nhân tộc.
- Còn có chuyện này sao?
Một vài đầu yêu thú hùng mạnh dù có vẫn lạc thì bên trong cơ thể vẫn lưu lại một ít bản năng chiến đấu, khi bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm thì loại bản năng này sẽ tự động kích hoạt.
Biết được Âm Thi Phấn chưa hết hạn, Lâm Phong lại tiếp tục thăm ngàn, hắn quyết định chơi lớn một lần, lấy Âm Thi Phấn đổ lên người sau đó chạy loạn khắp vực sâu.
Đám thú cốt giống như được hồi sinh lập tức truy đuổi, vậy là có một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, bên dưới vực sâu có một thanh niên tay cầm đại đao đơn thân độc mã quần chiến với mấy trăm bộ thú cốt, mỗi lần đại đao chém xuống là một bộ thú cốt tan biến, nhìn qua có vẻ thanh niên rất lợi hại.
Cách đó không xa, Lãnh Hàn Băng trợn mắt kinh ngạc, cả đời nàng chưa từng nhìn thấy một cảnh tượng nào kinh dị như vậy.
- Nhất định lưu manh đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó, ngay cả thú cốt nhìn thấy cũng không tha.
Nhớ tới tình cảnh bên trong hang động, đôi gò má xinh đẹp dần đỏ ửng, khóe miệng nàng khẽ cong lên để lộ nụ cười hiếm thấy.