Triệu Lan Hương vội vàng về nhà nấu một nổi cơm chiên trứng, nấu thêm một nồi canh rau thòm bóp thanh nhiệt giải độc, sau đó cấp tốc chạy tới sân phơi.
Khi cô đưa hộp đựng cơm cho chị Hạ, chị lại từ chối.
"Anh Hạ cũng chưa ăn đâu, chị đi đưa cả cho anh ấy một phần nhé."
Chị Hạ lau mồ hôi, cười lắc đầu: "Việc, vẫn chưa làm xong."
"Cô, đưa đi."
Triệu Lan Hương cầm hộp cơm trên tay, trong lòng có chút kích động, cũng có chút chần chừ.
"Sao có thể không biết xấu hổ như thế?"
Chị Hạ nhíu mày, giống như đang hỏi: Có gì mà phải xấu hổ?
Trong lòng Triệu Lan Hương có quỷ, tất nhiên làm gì cũng có chút căng thẳng, nhưng đây là do chị Hạ bảo cô mang qua đó, Hạ Tùng Bách cũng không thể trách cô được.
Khi Triệu Lan Hương đi đến sân phơi, cô lập tức trông thấy một đám thanh niên trai tráng đang cởi trần, tay cầm xẻng sắt giơ lên cao, Triệu Lan Hương lập tức đỏ mặt. Sau khi ngó một cái cô nhanh chóng lui ra ngoài.
Hạ Tùng Bách trông thấy bóng dáng màu xanh đậm kia tới gần sân phơi, huyệt Thái Dương của anh giật giật, nhân lúc mọi người không chú ý đến anh bỏ mũ xuống lén lút chạy ra ngoài.
Đến rừng cây xanh um bên ngoài, Hạ Tùng Bách lập tức trông thấy người yêu của anh đang cầm hộp cơm, cười híp mắt vẫy tay với anh.
Triệu Lan Hương nói: "Mau tới đây ăn cơm đi."
Hạ Tùng Bách hơi chần chừ.
Nhìn thấy thế Triệu Lan Hương nói thêm: "Mau ăn cho xong rồi quay về làm việc, lề mà lề mề, anh muốn đợi người khác đến đây nhìn thấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lúc này Hạ Tùng Bách mới do dự bước tới.
Đây là lần đầu tiên được đối tượng "Công khai" đưa cơm cho mình, điều này khiến Hạ Tùng Bách có chút lâng lâng, chưa kịp suy nghĩ đã đi tới đây. Hiện giờ cơn gió mát lạnh trong rừng cây thổi đến, Hạ Tùng Bách mới giật mình, khiếp sợ phát hiện ra mình vẫn chưa mặc áo vào.
Anh xấu hổ cứ như khuê nữ mới lớn, chần chừ không chịu tới gần.
Triệu Lan Hương mỉm cười quan sát Hạ Tùng Bách.
Làn da dưới cổ anh rất trắng, bên trên là màu lúa mạch khỏe mạnh, từ xương quai xanh đổ xuống màu trắng phân biệt rõ ràng, mặc dù dáng người thon gầy, nhưng không ngờ cởi áo ra lại có cơ bắp, cơ bụng sáu múi hiện lên rõ ràng bên dưới, từng khối cơ chỉnh tề cứng rắn, nhìn rất quyết rũ.
Là một người phụ nữ "Thành thục" từ trong ra ngoài, nhìn thấy cảnh này cả người Triệu Lan Hương không nhịn được nóng lên.
Ách, đây là người đàn ông đáng yêu của cô sao?
Nhìn thấy vẻ mặt hơi ngượng ngùng của Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương khẽ ho một tiếng, giơ tay lên che mắt, lắp bắp nói: "Thôi đi, con gái cũng không thẹn thùng như anh."
Hạ Tùng Bách bỏ mũ xuống, cảm giác nghẹn lời, điều khiến anh xấu hổ không phải do bản thân không mặc áo, mà là do ánh mắt nóng bỏng của cô cứ dính chặt lên người anh, nhìn đến mức cả người anh đều mất tự nhiên, bà nương này đúng là không e lệ chút nào.
Nhưng mà cảm giác đói khát trong bụng đã chiến thắng tất cả, Hạ Tùng Bách nhanh chân đi tới cầm hộp cơm lên, há miệng ăn vài miếng rất nhanh đã ăn xong.
...
Vân Chi
*** Vở kịch nhỏ:
Kỹ sư Cố: Ngươi còn trẻ tuy rằng hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng theo ta học chắc chắn có tương lai.
Bách ca: Những lời... Không thu đồ đệ gì đó, đều tan thành mây khói rồi?
....
Có một “Cô vợ nhỏ” chủ động, là thể nghiệm thế nào?
Bách ca: Đại khái là mỡ treo trên miệng, mỗi ngày đều quyến rũ bạn, bạn tự mình thể nghiệm đi.