Chị Hạ là người đầu tiên dùng bữa sáng, chị ấy ăn hết hai cái màn thầu, còn cầm thêm hai cái cất vào trong túi để dành cho bữa trưa.
Tuy rằng bà nội đã từng nói với chị ấy, đã trả tiền cơm cho thanh niên trí thức Triệu rồi, nhưng chị Hạ vẫn có chút lo lắng không yên, vốn dĩ chị ấy định ôm đồm tất cả công việc của thanh niên trí thức Triệu vào người, nhưng tiếc rằng việc thanh niên trí thức Triệu phải làm là gác đêm, chuyện này chị Hạ không có cách nào giúp đỡ.
Buổi tối chị ấy còn phải chịu trách nhiệm cõng bà nội đi tiểu đêm, giúp bà uống nước, đi vệ sinh, người già có đôi khi hay đau đầu nhức óc cũng cần có người bên cạnh chăm sóc.
Sau khi ăn xong bữa sáng, chị Hạ cảm kích nói lời cảm ơn với Triệu Lan Hương.
Hạ Tam Nha thì mang hết quả dại mà cô bé hái được trong núi chiều hôm trước ra đưa cho chị Triệu, ánh mắt cô bé tròn xoe giống như hai quả nho vậy, nhìn rất đang yêu.
Vân Chi
Triệu Lan Hương vuốt mái tóc khô vàng của Hạ Tam Nha, nói với cô bé: "Lát nữa chị đi cắt cỏ heo với em nhé."
Vì chị Hạ phải đi thu lương thực, nên công việc chăm sóc trâu và heo nặng nề của cả đại đội đặt cả lên đôi vai gầy yếu của Hạ Tam Nha, bởi vì Triệu Lan Hương chỉ phải trông sân phơi vào buổi tối, nên ban ngày cô muốn giúp đỡ Tam Nha một chút. Nhìn cô bé cõng chiếc giỏ trúc còn cao hơn cả đầu mình loạng choạng đi lên núi, Triệu Lan Hương lo lắng cô bé sẽ không chịu nổi.
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Triệu Lan Hương cũng cõng giỏ trúc lên vai, đi cùng với Tam Nha lên núi cắt cỏ heo. Cỏ cho heo ăn chính là cỏ Linh Lăng, là một loại cỏ dại dùng để trộn lẫn với cám cho heo ăn, khiến heo nhanh lớn hơn.
Mỗi ngày Tam Nha đều đi theo chị cả nhà mình lên núi cắt cỏ, nên chỗ nào cỏ mọc tốt, chỗ nào nhiều cỏ cô bé đều biết rõ.
Trước khi cắt cỏ cho heo, cô gái nhỏ còn kéo Triệu Lan Hương đi hái quả dại, trên núi có vô số quả dại mọc hai ven đường, từng đám chín mọng đỏ au, chỉ cần cúi đầu là có thể hái được.
Tam Nha nhanh tay hái được mấy quả ném vào trong miệng.
Loại quả này mọi người hay gọi là quả dâu dại, tuy bé chỉ bẳng nửa ngón cái, nhưng lại rất nhiều nước, vị chua chua ngọt ngọt, ăn vào lại có một hương vị rất đặc biệt, Triệu Lan Hương cũng nếm thử vài quả, sau đó rất nhanh quả dại ở khu vực này đã bị hai người "Chà đạp" hết.
Sau đó Tam Nha lại chạy nhảy, rủ Triệu Lan Hương đi hái sim, suốt đường đi cô bé đều vui vẻ ca hát giống một chú chim sơn ca. Từng quả sim màu tím chen lẫn trong lùm cây, cô gái nhỏ vừa vạch lá vừa nhanh tay nhanh mắt hái được một túi, sau đó mới thả cành cây ra chạy quay lại.
Trên đầu cô bé dính đầy lá cây, mái tóc bù xù như bụi cỏ, cười hì hì thẹn thùng đưa vài quả cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương và cô bé ngồi xuống một tảng đá, sau khi giải quyết xong một nửa số quả Sim, Tam Nha nói: "Cùng nhau lên núi với chị Triệu vui thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe thấy thế Triệu Lan Hương nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Khi hai người một lớn một nhỏ cắt đầy hai sọt cỏ heo, cũng gần đến giờ cơm trưa, Triệu Lan Hương cẩn thận đi sát theo Tam Nha cùng nhau về nhà, trên đường đi cô gặp phải mấy người thanh niên đang dẫn một đội công nhân đi lên núi.
Bọn họ ăn mặc quần áo đồng phục màu vàng của công nhân xây dựng, mặt mày sáng sủa hăng hái, không hề che giấu vẻ đắc ý.
Triệu Lan Hương và Tam Nha dừng bước, nhường đường cho bọn họ đi trước.
Mấy người thanh niên kia ồn ào chào hỏi: "Chào đồng chí."
Triệu Lan Hương trả lời: "Chào các anh, mọi người mang theo nhiều đồ thế, định làm gì vậy?"
Một công nhân nói: "Chuẩn bị thăm dò địa chất, mấy thứ này là thuốc nổ, dùng để khai thông nguồn nước, cung cấp nước cho mương máng."
Triệu Lan Hương nói: "Vậy các anh tiếp tục công việc đi, chúng tôi đi trước đây."
Triệu Lan Hương kéo tay cô gái nhỏ, cẩn thận xuống núi.
Tam Nha nắm lấy bàn tay ấm áp của chị Triệu, nhỏ giọng nói: "Trước kia những người này rất hung dữ đó."
Triệu Lan Hương không nói gì, tiếp tục kéo Tam Nha xuống núi.
Một người trong số bốn người thanh niên đi đầu, cất giọng phổ thông lưu loát nói: "Không ngờ trong rừng núi hoang sơ này lại có thể gặp được một người con gái xinh đẹp như vậy, đúng là hiếm thấy."
Một người khác nói: "Chắc là thanh niên trí thức xuống nông thôn thôi, cách ăn nói, trang điểm đều rất hợp mốt đó, đâu giống mấy người địa phương!"
Đám người kia ồ lên một tiếng, sau đó chuyển sang chủ đề khác.
"Nếu không phải do tên Cố Hoài Cẩn tư tưởng ngoan cố kia đè nặng, sao công trình lại kéo dài như vậy, mấy người chúng ta đã về thủ đô từ lâu rồi…"