Cơm chiên trứng nóng hổi vừa mới ra lò, từng hạt cơm mềm mại vào miệng vừa giòn vừa thơm, vài hạt cơm lại hòa quện với một miếng trứng béo ngậy. Mùi mỡ heo tản ra mê người, kết hợp với thịt ba chỉ xảo vô cùng ngon miệng, miếng mỡ trắng bóng nhìn gần như trong suốt đang chảy ra một lớp mỡ.
Bữa cơm rang thập cẩm với trứng và thịt heo này cực kỳ thỏa mãn cơn thèm ăn của mọi người.
Trứng gà thơm béo cộng thêm hương vị thịt heo, khiến Hạ Tùng Bách tạm thời che bớt đi vài phần xấu hổ, anh dùng sức và cơm vào trong miệng. Người đói bụng ăn gì cũng ngon, huống chi tài nấu nướng của bạn gái anh lại giỏi như vậy, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi. Bữa cơm đầy đủ này đã lấp đầy cái bụng đang đói khát của anh.
Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, anh bỏ sức gấp đôi người khác, nên lượng cơm ăn còn nhiều hơn so với đàn ông trưởng thành.
Triệu Lan Hương vừa lòng nhìn hộp cơm đang dần dần thấy đáy, sắp bị Hạ Tùng Bách ăn sạch sẽ, dáng vẻ khi anh ăn cơm cũng khiến cô yêu không chịu được.
Miệng anh vẫn còn đầy cơm, nhưng vẫn tiếp tục nhét thêm cơm vào trong, khi ăn phải miếng thịt thì đôi mắt sắc bén u ám khẽ nheo lại, dáng vẻ hưởng thụ, điều ấy khiến Triệu Lan Hương có cảm giác mình đang nuôi một bé Ngao Tây Tạng vậy.
Người thanh niên gầy như vậy, không hiểu sao lại giải quyết được nhiều cơm như thế nhỉ? Rõ ràng nhìn bụng anh vẫn xẹp lép như bình thường mà.
Cô không nhịn được thò tay ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. Ngón cái chạm vào cơ bụng cứng rắn, khiến cả người Hạ Tùng Bách lập tức cứng đờ, tay đang ăn cơm cũng ngừng lại giữa không trung.
Triệu Lan Hương định được nước lấn tới, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị bàn tay thô ráp của anh nắm chặt.
Triệu Lan Hương nói: “Anh cứ ăn đi, còn một cái hộp khác là hộp canh, anh ăn của anh, em sờ…”
Nói xong cô khẽ sờ lên lỗ tai đỏ ửng của anh, rồi cúi người đến gần hôn một cái.
Trong giọng nói dịu dàng của Triệu Lan Hương không thể che hết được sự sung sướng.
Vân Chi
“Anh đáng yêu quá.”
Vành tai mẫn cảm của Hạ Tùng Bách cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô chạm vào, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, cả người cứng đờ như cây cung bị kéo căng hết cỡ.
Triệu Lan Hương phát hiện ra anh không tiếp tục ăn, canh cũng không uống, cả người ngồi ngơ ngác tại chỗ giống như tượng đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô cảm nhận được cả người anh tỏa ra hơi nóng, dần dần thân thể cũng bắt đầu bốc hỏa, cứng đờ đến mức kỳ cục…
Anh cất giọng khàn khàn giống như người lữ hành trên sa mạc khát khô cổ họng vài ngày, tiếng nói càng lúc càng mơ hồ.
“Lan Hương……”
Triệu Lan Hương áp bàn tay hơi lạnh của mình vào eo anh, người thanh niên ấy lập tức bừng tỉnh đứng dậy, ngay cả cơm canh cũng không để ý, khiến bát canh nóng đổ cả lên người mình, sau đó anh chạy “Vèo” một cái như mũi tên rời khỏi cung, chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Triệu Lan Hương kinh ngạc nhìn đống hỗn độn dưới đất, biến hóa sảy ra quá đột ngột, dù cô muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp nữa.
Chuyện này… rốt cuộc là sao vậy!!!
Cô vừa tức giận vừa buồn cười nhặt bát đũa rơi trên mặt đất, vốn dĩ cô đang định thơm anh vài cái, không ngờ ngay cả chút phúc lợi ấy cũng không lấy được.
Lão chồng già nhiệt tình mãnh liệt khiến người ta ăn không tiêu trước đây, chỉ cần cô châm lửa một chút thôi là có thể quyến rũ anh, khiến anh không biết xấu hổ quấn lấy cô cả nửa ngày rồi, thế mà phiên bản thanh niên ngây ngô hiện giờ, phản ứng lại giống như đầu gỗ vậy! Vừa kích động đã chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa!
…
Hạ Tùng Bách nhanh chóng chạy về sân phơi giống như lửa thiêu mông, anh khẽ lau mồ hôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mặt anh từ trong ra ngoài đều nóng rực, cả người giống như bị lửa đốt vậy.
Chỉ có tập trung vào công việc, lao động hăng say khiến cơ thể mỏi mệt, mới đủ để Hạ Tùng Bách có thể vứt bỏ tất cả ý nghĩ lung tung kỳ quái trong đầu mình.
Cả người anh nóng bừng giống như sắp nổ tung, lúc làm việc vô cùng chăm chỉ dùng hết sức mình, cái xẻng để xúc hạt kê giống như đã biến thành công cụ cho anh phát tiết, từng xẻng không ngừng vung lên, rất nhanh anh đã lật xong được non nửa số hạt kê trong sân phơi, ngay cả phần công việc của Kỹ sư Cố cũng bị anh ôm hết vào người.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống, Kỹ sư Cố khẽ nheo mắt lại, ông ta nhìn sang người thanh niên đang làm việc hăng say giống một con trâu kia, không nhịn được cảm khái: “Không hổ là thanh niên mười bảy bẻ gãy sừng trâu, nếu đi làm công nhân cũng làm việc hăng say thế này, chắc chắn năm nào cũng được bầu chọn là nhân viên ưu tú.”
Hạ Tùng Bách cất giọng khàn khàn, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Cả đời này tôi đều không trở thành công nhân được.”
Ngay cả một mảnh ruộng tốt cũng không đến phiên anh, công việc công nhân có vinh quang có đãi ngộ tốt như vậy anh không dám mơ tưởng. Ngay cả làm công nhân anh cũng không dám mơ tưởng, sao dám mơ tới con gái nhà cán bộ?
Kỹ sư Cố thở dài một tiếng, cũng yên lặng bắt đầu làm việc.
Ông ta vừa làm việc vừa vui vẻ hát một bài: “Nếu cuộc sống này lừa gạt bạn, đừng bi thương, đừng nóng vội! Ngày tháng u buồn dần dần sẽ qua, hãy cứ tin tưởng, ngày vui rồi sẽ đến!
Hạ Tùng Bách không muốn để ý đến người đàn ông trung niên đang tự mua vui này lắm, anh vẫn cúi đầu tiếp tục làm việc hăng say.