Có những buổi sáng, tôi ước mình có thể đóng băng thời gian lại.
Giống như lúc này, những ngày cuối năm lớp 9, khi mọi thứ sắp kết thúc nhưng lại chẳng biết kết thúc từ lúc nào.
Cuối tháng Năm, sân trường rực rỡ những nhành phượng đỏ như máu. Lớp tôi rộn ràng hơn bao giờ hết. Không khí ôn thi vẫn còn đó, nhưng thay vào những giờ kiểm tra là tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, tiếng áo dài bay lấp loáng khắp hành lang — và tiếng máy ảnh lách tách, từng khoảnh khắc được giữ lại như thể cố níu một điều gì đang tuột khỏi tay.
Chúng tôi gọi những ngày này là “những ngày cuối cùng”. Nghe buồn ghê. Mà cũng đúng thật.
Người ta bảo, cấp 2 giống như một chiếc hộp nhỏ — trong ấy có tuổi thơ, có những trò ngốc xít, và có cả vài rung động vụng về đầu đời. Mỗi lần nhắm mắt lại, tôi đều thấy mình trong chiếc hộp đó. Cùng với ba đứa bàn cuối, cùng những giờ ngủ gật, những mẩu giấy chuyền tay, những buổi trốn học thể dục ra sân sau ăn bánh tráng.
Và cả cậu nữa.
Quang Minh — người luôn có mặt trong những bức ảnh đẹp nhất của lớp tôi, dù chẳng cần cố gắng gì.
Hôm ấy tụi tôi đi dã ngoại ở ngoại ô, một buổi picnic mà thầy chủ nhiệm bảo là “chia tay để lớn lên”. Minh ngồi cạnh tôi trên xe. Ghế đôi. Rất gần. Cậu ấy ngủ gật một lúc, đầu nghiêng về phía tôi, và tôi đã phải nghiêng người tránh đi, không phải vì không thích… mà vì tim tôi đập nhanh quá, sợ ai đó nghe thấy.
Minh tỉnh dậy, dụi mắt, nhìn tôi, rồi cười nhẹ như thể đã biết tôi nhìn mình suốt cả quãng đường:
— Tớ có ngáy không?
Tôi bật cười, lắc đầu.
— Không, nhưng cậu có mơ thấy gì không?
Minh ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:
— Mơ thấy một khung hình, nhưng cứ chụp mãi mà vẫn thiếu một người…
Tôi không dám hỏi thêm. Chỉ biết, trong vài giây đó, tôi thấy mình không còn là một cái bóng trong trí nhớ của ai đó nữa.
Những ngày cuối cùng trôi nhanh như nước chảy qua kẽ tay. Có hôm trời mưa, cả lớp đội mưa nhảy dây dưới sân trường. Có hôm nắng chang chang, tụi tôi kéo nhau ra góc tường ký tên vào áo đồng phục của nhau, viết những dòng ngốc nghếch như “Đừng quên nhỏ Nguyệt cute ngốc nghếch”. Tôi giả vờ cười, nhưng trong lòng hơi chùng xuống — ai rồi cũng sẽ quên mà.
Minh đưa áo cho tôi ký. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, đưa lưng lại, im lặng. Tôi viết rất nhỏ: “Cảm ơn cậu vì đã tồn tại trong thanh xuân của tớ.” Không đề tên. Không ký hiệu. Cũng không mong được nhận ra.
Và rồi đến ngày tổng kết.
Sân trường chật như nêm. Mỗi lớp chỉ được phân một thợ ảnh, nên ai cũng tranh thủ tạo dáng, tranh thủ chen vào khung hình của nhau. Tụi con gái thay phiên nhau nhờ Minh chụp ảnh chung. Có đứa còn cố tình sửa cổ áo rồi ngại ngùng cười cười, để cậu ấy đưa tay giúp chỉnh lại tà áo dài.
Tôi đứng một góc, hơi xa. Vẫn là bộ đồng phục học sinh bình thường, chẳng có áo dài hay váy trắng gì cả. Thầy chủ nhiệm bảo ai không có điều kiện thì mặc đồ thường cũng được. Tôi không nói gì. Chỉ gật đầu.
Tôi ngại chen lắm. Nhìn mấy bạn nữ ríu rít quanh Minh, tôi tự dưng thấy mình lạc lõng. Mà cũng lạ, suốt hai năm ngồi chung bàn, tôi với cậu ấy cũng không có nổi một tấm hình chụp chung nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và rồi, khi tôi đứng dưới tán phượng, ánh nắng như đổ lửa, tôi chợt nhìn thấy Minh. Cậu ấy đang nghiêng người, cười rất hiền — lần này là với Nguyệt Nga.
Cô ấy mặc áo dài trắng, tóc xoã nhẹ sau lưng, cài thêm một nhành hoa phượng nhỏ xíu trên vành tai. Có lẽ là Minh cài, vì tôi thấy cậu đưa tay lên, ngón trỏ chạm khẽ vào mái tóc cô ấy. Họ nói gì đó với nhau, rồi thợ ảnh gọi:
– “Nào, đứng gần lại một chút nhé! Đúng rồi, cười lên!”
Và họ cười. Rất đẹp.
Tôi đứng đó, im lặng nhìn Minh và Nguyệt Nga. Nụ cười của Minh, ánh mắt ấy, chẳng phải lần đầu tôi thấy. Cậu luôn đối xử vui vẻ với mọi người, và tôi... không thể trách Minh được, vì tôi đâu có quyền đòi hỏi điều gì đặc biệt từ cậu. Nhưng sao tôi lại cảm thấy trống rỗng như vậy, khi thấy Minh nhìn Nguyệt Nga bằng ánh mắt ấy? Tôi chợt nhận ra rằng nó không phải chỉ dành riêng cho tôi. Một cảm giác hụt hẫng, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, như thể có gì đó trong tôi đang vỡ vụn.
Tôi nhớ lại từng khoảnh khắc tưởng như chỉ có tôi và Minh, những lần cậu dịu dàng gọi tôi là “Nguyệt ngốc,” những ánh mắt chăm chú đầy quan tâm. Những lúc ấy, tôi đã nghĩ mình đặc biệt, nghĩ rằng Minh chỉ có mình tôi là quan trọng. Nhưng giờ đây, tất cả những khoảnh khắc ấy bỗng trở nên mờ nhạt, như thể chỉ là thói quen của cậu, là sự dịu dàng cậu trao cho bất kỳ ai. Minh đối xử với tất cả như vậy, với Nguyệt Nga cũng thế, với bạn bè cũng thế. Chẳng có gì đặc biệt cả.
Từng hình ảnh ấy hiện lên trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm, rõ nét từng chi tiết. Tôi bật cười, một nụ cười chua xót, tự hỏi sao mình lại ngốc nghếch đến vậy. Tất cả những gì tôi cho là đặc biệt, hóa ra chỉ là do tôi tự thêu dệt nên câu chuyện của riêng mình.
Minh chẳng đối xử với tôi theo cách riêng biệt, mà chỉ là một phần trong cái cách cậu ấy sống, với những người bạn thân thiết quanh mình. Tất cả những sự dịu dàng ấy không phải chỉ dành cho tôi, mà cho tất cả những người cậu ấy quan tâm. Một cảm giác hụt hẫng lan tỏa trong tôi, như thể mọi thứ tôi từng tin tưởng bỗng vỡ vụn, chẳng còn lại gì.
Có thể, tôi đã quá mong đợi vào một tình cảm đặc biệt không bao giờ thực sự tồn tại. Có thể đó chỉ là tình bạn, đơn giản và không sâu sắc. Và tôi chỉ là một phần trong dòng chảy ấy mà thôi.
Tôi quay đi, cổ họng nghẹn lại. Tiếng ve sầu kêu inh ỏi trên những tán cây. Tôi đã đứng đợi quá lâu, đợi đến mức nhận ra rằng có những người, dù ta cố gắng thế nào, cũng không thể bước vào thế giới của họ.
Tôi lặng lẽ rời khỏi sân trường, không ai gọi tôi lại, không ai để ý. Tôi đã nghĩ mình sẽ khóc, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào rơi. Chỉ có cảm giác trống rỗng, như thể mọi thứ xung quanh tôi đang tan ra, chìm dần vào khoảng không vô hình.
Tôi đi ngang qua dãy lớp học, chỗ bàn cuối quen thuộc, nơi từng là thế giới nhỏ của tôi, Minh, Vy và Vũ. Giờ trống trơn. Ghế bị kéo lệch, bảng chưa kịp xoá, còn vương mấy nét phấn nguệch ngoạc: “Tạm biệt nhé 9A!”
Tôi bước ra khỏi sân trường bằng cổng sau, cố lẩn vào dòng người đang vội vã ra về. Gió thổi qua tán phượng, rơi xuống vài cánh hoa đỏ rực, rơi đúng vào tay áo tôi. Chắc ai đó sẽ háo hức nhặt về ép vào trang lưu bút — còn tôi thì chỉ muốn bước thật nhanh, như thể có thể thoát khỏi tất cả những gì vừa xảy ra.
“Tớ thấy cậu đứng dưới gốc phượng nãy giờ.” – Một giọng nói quen thuộc vang lên khi tôi vừa rẽ vào con hẻm gần khu trọ. Vũ tựa vai vào tường, tay đút túi áo, mắt nhìn lên trời như thể chẳng quan tâm gì cả.
Tôi khựng lại. “Tớ tưởng… không ai để ý.”
Vũ chỉ cười, nụ cười rất khẽ, không quay sang nhìn tôi. “Có người thì luôn để ý đấy.”
Tôi cúi đầu, không biết phải đáp lại thế nào. Chúng tôi sóng bước một đoạn dài trong im lặng. Không ai hỏi, cũng chẳng ai cần giải thích điều gì.
Hôm đó, Vũ là người duy nhất tiễn tôi về. Và cũng là người duy nhất không hỏi tôi đã khóc vì ai.
Chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Có thể là năm sau, cũng có thể là rất lâu sau nữa. Nhưng tôi biết, có một điều đã khép lại rồi. Lặng lẽ. Như một tấm ảnh bị chụp hụt. Như một khung hình thiếu mất người mình mong nhất.
Tôi tưởng đây sẽ là tất cả — kỷ niệm, chia tay, nước mắt, nụ cười… Nhưng hóa ra vẫn thiếu một điều: một lời khẳng định rằng tất cả đều có nghĩa.