Thanh Xuân Của Tớ Có Cậu

Chương 8



Sau khi lớp ôn thi đội tuyển kết thúc, tôi và Quang Minh đều trở về lớp cũ với thành tích rạng rỡ. Quang Minh giải Nhất tỉnh như một lẽ đương nhiên. Tôi thì ngậm ngùi với cái danh hiệu “Giải Nhì có điểm số cao nhất”. Tên tụi tôi được xướng lên trong buổi chào cờ, kèm theo lời khen từ thầy hiệu trưởng khiến cả lớp 9A được phen nở mày nở mặt, đứa nào đứa nấy vỗ muốn rụng bàn tay.

“Đừng có quên tụi mình nha, mấy ngôi sao sáng!” — Tôn Vũ hét với theo khi tôi với Quang Minh từ sân khấu bước xuống.

Tôi cười, nhưng bước chân khẽ chùng xuống. Ngôi sao sáng gì chứ… Tôi chỉ muốn quay về chỗ cũ, ngồi cạnh những người cũ, làm lại những điều nhỏ xíu đã từng vui vẻ thôi.

Tụi tôi được xếp ngồi đúng vị trí như trước:

Thanh Vy, Quang Minh, tôi, Tôn Vũ — Bộ Tứ bàn cuối tái xuất.

Lớp học thêm đông đúc trở lại. Bàn cuối vẫn như cũ, vẫn cái bàn liền chi chít nét bút và cái ghế băng dài đủ chỗ cho bốn đứa bạn ồn ào, vẫn tiếng nói cười vang dội góc lớp. Mà hình như, còn ồn hơn trước nữa thì phải.

“Nguyệt, bữa nay ai giải bài Toán sai ba lần sẽ phải mua trà sữa cho cả bàn nhé!” — Vy nheo mắt, đưa ra điều kiện.

“Ê không công bằng nha! Mình mới quay lại học Toán mấy hôm thôi á…” — tôi la lên, mặt xị ra như bánh bao bị hấp lỗi.

“Thì cũng vì vậy tụi tui mới nghĩ luật này đó,” — Vũ nhún vai, mặt tỉnh bơ, “không thì sao có động lực học lại?”

Chỉ có Minh là không nói gì. Cậu ấy nhìn tôi một cái, cái nhìn vừa nhẹ tênh vừa… không biết nữa, chỉ thấy tim tôi tự dưng giật nhè nhẹ. Rồi cậu cúi xuống, giở vở ra, chìa cái bút sang tôi:

“Bắt đầu từ bài này đi. Đề này dễ sai nhất.”

Tôi ngồi im mấy giây, rồi lẳng lặng nhận bút từ tay cậu. Lúc tay tôi chạm vào tay cậu, hình như hơi ấm còn vương lại một chút. Không rõ có ai thấy không, nhưng mắt tôi thì chẳng dám ngẩng lên nữa.

Bài đầu tiên, sai.

Bài thứ hai, suýt đúng, nhưng vẫn sai.

Tôi thở dài đánh thượt, mặt úp xuống bàn:

“Coi như xong. Vy ơi, chuẩn bị order đi…”

“Tới bài cuối rồi mà bỏ cuộc là hèn đó nha.”

Giọng Minh vang lên, không to, nhưng đủ làm tim tôi bật dậy. Tôi ngẩng lên thì thấy cậu đang nghiêng người sang, gạch mấy nét đỏ trên bài tôi làm, rồi viết lại từng bước rõ ràng như thể đang giảng bài cho một đứa ngốc.

Mà đúng là tôi ngốc thật. Ngốc tới mức… không dám nhìn vào mắt cậu lâu hơn ba giây.

“Tới lượt mình giúp lại rồi nha.”

Tôi cười, mở tập tiếng Anh ra, chỉ vào mấy câu ngữ pháp Minh sai be bét.

“Đây là lỗi thì quá khứ đơn. Đây là thì hiện tại hoàn thành. Mà không hoàn thành nổi nha Minh…”

Cậu bật cười. Nụ cười nghiêng nghiêng như gió thoảng.

“Vậy hôm nay hai đứa mua trà sữa là đúng rồi. Một đứa sai Toán, một đứa sai tiếng Anh.”

Vy hả hê tuyên bố. Còn Vũ thì cứ nhìn nhìn giữa tôi với Minh, lông mày cậu ấy hơi nhíu lại.

Ừ, tôi biết. Vũ nhận ra trước.

Còn Vy thì… vẫn chưa.

 

Gia sư bàn cuối Lịch ôn thi dày đặc như bánh tráng cuốn bốn lớp. Sáng học, chiều luyện đề, tối tự học. Không khí lớp lúc nào cũng ngột ngạt như sắp thi đại học. Mọi người bảo: “Thi lớp 10 năm nay đông như trẩy hội, đề thì như hack não. Không cày là toang!”

Tôi bắt đầu cảm thấy mất gốc môn Toán nghiêm trọng. Gần 3 tháng học đội tuyển Anh, tôi bỏ bê đại số, hình học và đủ thể loại công thức khiến não tôi xoắn như mì Ý chéo nhau.

Tôi gục xuống bàn, rên rỉ:

“Tớ hết cứu được rồi… ai đó làm ơn cứu rỗi tâm hồn này với…”

Minh đẩy quyển tập Toán sang phía tôi, nhẹ nhàng:

“Tớ làm gia sư miễn phí, cậu có cần không?”

“Thật á?”

“Với điều kiện, cậu làm gia sư tiếng Anh cho tớ.”

Tôi bật dậy liền:

“Quá hời luôn đó! Chốt liền!”

Từ hôm đó, tụi tôi bắt đầu học cùng nhau sau giờ học. Khi thì ở lớp, khi thì ở thư viện trường, hoặc tranh thủ mấy tiết trống buổi chiều.

“Câu này sai rồi. Cậu quên nhân cả tử và mẫu với căn hai.” — Minh nghiêng người, chỉ vào bài tôi vừa làm, hơi thở cậu ấy phả nhẹ vào tai tôi làm tôi rùng mình.

Tôi gật gù, cố tỏ ra tập trung:

“À à, tớ quên. Thật ra là tớ đang thử xem cậu có để ý không thôi á.”

“Thế à… Thử thách gia sư hả?”

Tôi bặm môi. Không hiểu sao, cứ mỗi lần học Toán là tôi sai hoài mấy chỗ sơ đẳng. Còn mỗi lần cậu ấy cúi gần sát bên, tôi lại không nhớ nổi công thức nào luôn.

“Cậu có biết vì sao tớ nhớ bài thơ “a² + 2ab + b²” không?” — Minh hỏi.

“Sao?”

“Vì lần đầu tiên tớ nhớ được công thức này là lúc học cùng cậu, lớp 8, bài kiểm tra đó cậu đạp vào chân tớ á.”

Tôi đỏ mặt:

“Cậu nhớ mấy chuyện đó làm gì trời…”

“Vì… tớ không muốn quên.”

Tôi im lặng, giả vờ cúi xuống tô lại lời giải. Nhưng tay thì hơi run.

Đến lượt tôi dạy tiếng Anh, tôi cầm sách hỏi:

“Choose the best option to complete the sentence: “She wishes he ______ the truth.”

A. knows

B. knew

C. has known

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

D. had known”

Minh không trả lời liền. Cậu ấy nghiêng đầu, nhìn tôi một lúc rồi cười nhẹ:

“Đáp án là B. “knew.” Nhưng… nếu đổi thành “She” là cậu, thì tớ mong cậu đừng biết gì hết.”

Tôi ngẩn người ra, không kịp phản ứng. Đáp án đúng là “knew”, nhưng câu nói đó lại sai trật tự… trái tim tôi.

Chúng tôi vẫn học như vậy, từng chút một. Có những ngày không hiểu bài, có những ngày không thuộc từ vựng. Nhưng chỉ cần học cùng cậu ấy… tôi thấy mỗi ngày trôi qua nhẹ hơn một chút.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi Minh, tôi lại tự hỏi:

“Phải chăng… có những điều không cần viết thành thơ, cũng đủ khiến tim mình nhớ mãi?”

Một buổi chiều nắng xiên xiên, bốn đứa tụi tôi—Minh, tôi, Vy, Vũ—cùng nán lại lớp sau giờ học. Minh và tôi ngồi học ở bàn cuối, hai người còn lại thì làm bài trên bàn đầu nhưng cứ lén lút nhìn về phía này.

“Ê tụi bây… hai người đang học hay đang… hẹn hò đó?” — Vy nói lớn, cười khúc khích.

Tôi giật bắn, suýt đánh rơi bút chì:

“Gì mà hẹn với hò! Học Toán thôi mà!” — tôi la lên, mặt đỏ tới mang tai, suýt nữa thì gãy luôn cái bút chì trong tay.

Minh thì bình thản, vẫn ghi lời giải vào vở tôi, giọng trầm trầm:

“Vy nói thế là làm ảnh hưởng đến chất lượng buổi học nha. Đừng làm phân tâm học sinh yếu kém.”

Tôi đá nhẹ cậu ấy dưới bàn:

“Này! Ai yếu kém hả?”

Vũ quay lại đập đập cây bút vào cằm, ánh mắt nghiêm túc nhưng giọng thì… đúng kiểu Tôn Vũ:

“Tớ kiến nghị đổi hình thức học! Thay vì 1 kèm 1… thì chuyển thành 2 kèm 2 đi. Tớ sẽ phụ trách dạy Nguyệt môn… rung động học!”

“Không cần!” — Tôi và Minh cùng đồng thanh, rồi liếc nhìn nhau, bật cười.

Vy chống cằm nhìn Minh, giọng nhỏ hơn:

“Học giỏi thật thì giỏi một mình là đủ rồi. Học mà còn vừa có người học chung vừa… hiểu nhau thì sướng quá ha.”

Tôi cúi mặt xuống, giả vờ lật sách. Câu đó hình như không chỉ là đùa chơi.

Vũ vội chen vào:

“Tớ thấy học một mình cô đơn lắm. Nên là… Nguyệt ơi, nếu một ngày nào đó cậu không còn muốn học với Minh nữa, thì nhớ là luôn có Vũ sẵn sàng bên cạnh nha!”

Tôi cười méo xẹo:

“Cảm ơn nha. Để khi nào tớ mất trí nhớ Toán lẫn Anh thì sẽ nhờ.”

Tan học, tôi dọn tập vở vào cặp, Minh đứng dậy trước rồi bất ngờ quay lại hỏi nhỏ:

— Ngày mai cậu rảnh không?

— Ừm… rảnh một chút. Sao thế?

— Có bài hình khó. Tớ định… học thêm buổi nữa. Nếu cậu đồng ý.

Tôi gật đầu, rồi quay đi thật nhanh. Không dám để Minh thấy tai mình đỏ lên từng chút.

Vy và Vũ đi sau, vẫn cười nói rôm rả. Nhưng có cái gì đó, nhẹ thôi, như một làn gió lướt ngang giữa cả bốn người—một điều chưa ai gọi tên, nhưng đã bắt đầu tồn tại từ lâu…

Một bài hình, hai nhịp tim Buổi chiều hôm sau, lớp vắng tanh. Trống tan trường đã đánh từ lâu, mấy dãy bàn ngủ im lìm dưới ánh nắng xiên qua cửa sổ.

Chỉ có tôi và Minh, ngồi lại ở bàn cuối.

“Bài này nè, đề kiểm tra năm ngoái. Thầy Nhật hay ra kiểu thế.” — Minh lật trang, vẽ một hình lục giác đều. Mắt cậu ấy hơi nheo lại khi gạch những đường phân giác, giống kiểu người ta đang giải mật mã hơn là làm Toán.

“Tớ… nhìn vô cái hình là thấy muốn khóc rồi á.” — Tôi chống cằm.

“Khóc thì không giải được đâu.” — Minh ngẩng lên, nửa cười. — “Nhưng nếu ai đó giải cùng cậu, thì có thể… đỡ hơn chút.”

Tôi cầm bút, vẽ một đường sai be bét. Minh không cười, chỉ nhẹ nhàng lấy tay tôi, điều chỉnh nét bút:

“Góc này là 120 độ. Từ điểm A nối xuống… đúng rồi. Nhẹ thôi. Đừng run.”

Tôi tròn mắt nhìn tay mình… đang nằm trọn trong tay Minh.

Không biết ai rút lại trước, chỉ nhớ là hai đứa cùng cười—một kiểu cười ngượng muốn độn thổ, nhưng vẫn giữ yên ở đó… vì chẳng ai muốn kết thúc trước.

Một lúc sau, Minh khẽ nói:

“Cậu có để ý không… bàn này lúc nào cũng có gió.”

Tôi ngẩn người:

“Sao?”

“Gió thổi từ cửa sổ vào, rồi chạy dọc hành lang, lướt qua đúng chỗ này. Hồi đó… ai cũng nói rất nhiều, nhưng tớ chỉ nhớ một âm thanh—là tiếng cười của cậu, như gió khẽ chạm vào mép bàn.”

Tôi cắn nhẹ môi:

“Vậy còn… thơ? Tớ nhớ là hồi đó có ai đó hay viết mấy bài thơ dán sau tủ sách.”

Minh nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy như vừa định nói gì, nhưng lại thôi.

“Ừm… có thể là một người… thích bàn cuối. Thích ngồi gần gió. Thích nhìn ai đó đọc Toán mà mặt như đang đọc ngôn ngữ ngoài hành tinh.”

Tôi cười khúc khích. Gió lại lướt qua tóc tôi, mang theo mùi nắng lẫn… điều gì đó lạ lắm, mà chưa ai dám gọi thành tên.

 

[Trích nhật ký – Gửi chàng trai ngồi cạnh gió] Hôm nay tớ làm đúng được một bài hình. Một bài thôi, nhưng có hai trái tim lỡ quên giữ nhịp.

Cảm ơn cậu, vì đã không cười khi tớ vẽ sai. Vì đã nhẹ tay điều chỉnh bút tớ như sợ làm tớ đau. Vì đã ngồi lại sau giờ học, chỉ vì một bài toán mà tớ biết cậu làm được từ lúc thầy chưa kịp ra đề.

Tớ cũng không hiểu tại sao bàn cuối lại có nhiều gió đến vậy. Gió lướt qua tóc tớ, rồi qua áo cậu, rồi lặng lẽ trốn lại ở khoảng không giữa hai đứa mình. Cậu có nghe không? Gió đang thì thầm một điều mà tớ chưa dám nói ra…

“Lỡ mai này, tớ giải được hình học không gian… thì cậu có thể dạy tớ hình… trái tim không?

Tớ hứa sẽ dạy lại cậu cách chia thì quá khứ — dù có lẽ, chuyện của tụi mình… chẳng bao giờ cần đến tương lai tiếp diễn.

— Ánh Nguyệt —


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com