Tôi đã viết như thế vào góc cuối trang vở, nét chữ nhỏ xíu, nghiêng nhẹ, không đều tay.
Cũng giống như tâm trạng tôi lúc ấy — nghiêng về một phía, nhưng chẳng dám ngã hẳn
Hôm nay, thầy chủ nhiệm bước vào lớp sớm hơn mọi khi, tay cầm một xấp giấy dày, lật qua lật lại như chuẩn bị đọc tên ai đó. Linh cảm mách bảo tôi sẽ có điều gì đó thay đổi, và quả thật, chỉ một câu đơn giản lại khiến lòng tôi chùng xuống.
“Danh sách học sinh tham gia đội tuyển thi học sinh giỏi năm nay gồm có... Quang Minh – đội tuyển Toán. Ánh Nguyệt – đội tuyển Tiếng Anh...”
Điều này có nghĩa là, tôi sẽ không còn ngồi bàn cuối nữa. Không còn ngồi cạnh Quang Minh nữa. Chúng tôi sẽ phải tạm rời lớp học chính khoá trong ba tháng để tập trung cho đội tuyển. Cũng không ai nói cho tôi biết sau khi quay lại, chúng tôi còn ngồi cạnh nhau nữa hay không. Tôi không nói gì. Cũng không hỏi thêm. Chỉ thấy tim mình chùng xuống, như ai vừa kéo nhẹ một sợi dây đâu đó bên trong.
Tôi nghe xung quanh có tiếng xì xào. Ai đó huých vai ai đó:
“Ghê, bàn 4 có tới 2 người luôn kìa.”
“Cặp đôi trí tuệ ghê chưa!”
Tôi cười theo phản xạ, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống ngón tay mình — đang xoắn nhẹ mép vở.
Tôi chẳng biết diễn tả cảm xúc lúc đó ra sao. Không vui. Cũng không buồn.
Nó giống như khi đang ngồi yên trên thuyền, bỗng một cơn gió lướt ngang qua… và mình không kịp níu lấy gì cả.
Tiết học hôm ấy trôi qua chậm rì như đoạn phim tua ngược.
Tôi để ý từng âm thanh nhỏ nhất bên cạnh mình: tiếng lật trang vở của cậu, tiếng gõ đầu bút vào bàn mỗi khi đang nghĩ một bài toán khó, thậm chí là tiếng cậu… thở nhẹ.
Tất cả đều trở nên đáng nhớ một cách kỳ lạ.
Cây bút của tôi vô tình rơi xuống đất. Tôi còn chưa kịp cúi người, cậu đã nhanh chóng đưa tay nhặt nó, đặt lại trên bàn, khẽ nói:
“Bút của cậu.”
Vẫn là chất giọng quen thuộc ấy. Không có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại thấy lòng mình mềm ra như tan vào nắng.
Giờ ra chơi, tụi tôi vẫn ngồi tụ lại bàn như thường lệ.
Thanh Vy cười: “Bộ Tứ mà tách lớp thì không còn là Bộ Tứ nữa nha.”
Tôi giả vờ cười theo, nhưng mắt lại nhìn ra khoảng sân nắng loang loáng bên ngoài.
Minh không nói gì nhiều. Cậu chỉ ngồi bóp nắp chai nước, rồi thở ra:
“Sang lớp kia chắc chán lắm.”
Tôi không biết mình có nên nói gì không. Có thể là một câu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Hoặc một lời trêu: “Biết vậy xin ở lại lớp cũ đi.”
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ gật nhẹ, rồi nhìn xuống đôi giày của mình.
Cuối giờ học, tôi thu dọn tập vở chậm hơn mọi hôm, như thể muốn kéo dài thời gian ở lại. Minh đứng dậy trước.
Cậu đeo cặp lên vai, khẽ cúi người nói:
“Chúc mừng sớm nha, tuyển thủ Tiếng Anh.”
Tôi còn chưa kịp ngẩng lên đáp lại, thì cậu đã quay lưng bước đi.
Chỉ là khi tôi ngước lên, tôi thấy trên bàn — chỗ cậu ngồi — có một cây bút bi màu xanh dương.
Là loại bút mà cậu hay dùng. Đầu ngòi mảnh. Viết chữ rất đẹp.
Tôi không biết cậu để quên… hay để lại.
Chỉ biết, tôi cầm lấy nó và cất vào hộp bút của mình. Nhẹ như giữ một kỷ niệm.
Ngày mai, chỗ bên cạnh tôi sẽ trống.
Nhưng hôm nay — tôi đã có một lời chào không nói thành lời.
Những ngày không còn ngồi cạnh nhau
Lớp đội tuyển nằm ở cuối dãy nhà B, ngay sát phòng giáo viên.
Không có cây phượng trước cửa sổ, không có tiếng Tôn Vũ càu nhàu mỗi sáng, cũng không ai dúi cho tôi viên kẹo bạc hà khi tôi ho khan giữa tiết Toán.
Chỉ có rất nhiều sách. Và im lặng.
Ngày đầu tiên sang lớp mới, tôi đi ngang qua hành lang cũ, nhìn vào lớp mình — Bàn cuối… vẫn còn trống. Hình như chưa ai được sắp vào chỗ ấy.
Tôi không rõ là lòng mình vừa hụt một nhịp, hay chỉ đơn giản là một cơn gió lướt ngang qua, cuốn theo một điều gì đó chưa kịp gọi tên.
Từ ngày vào lớp đội tuyển, tôi và Minh không còn học cùng lớp nữa. Lịch học bỗng dưng lệch nhịp. Không còn những buổi ra chơi tạt ngang sang chọc ghẹo, không còn cái bàn cuối rì rầm tiếng cười. “Bộ Tứ” vỡ đội hình. Tôi cũng lạc khỏi thế giới bé nhỏ mà mình từng nương náu.
Tôi không nói với ai, nhưng mỗi lần lên lớp, tôi đều lén quay lại cái ngăn bàn cũ mà mình từng ngồi một chút trước khi chuông reo. Không ai để ý. Mọi người bận rộn chuẩn bị bài, nói chuyện hoặc tranh thủ ngủ gật. Còn tôi, chỉ cần vài phút thôi. Vài phút để nhìn lại nơi từng có cậu ngồi cạnh. Nơi tôi từng nghe tiếng bút cậu chạy trên giấy. Nơi tôi từng lặng lẽ nghiêng đầu lắng nghe cả những tiếng thở khe khẽ của cậu.
Như một thói quen kỳ lạ. Ban đầu chỉ là nhớ, nhưng rồi một hôm, tôi phát hiện trong ngăn bàn của mình có một lá thư… giấy trắng, mực tím, không chữ ký, không đề tên người gửi.
“Tôi từng nghĩ, nếu ai đó đọc được những dòng này, có lẽ là định mệnh.
Nhưng nếu là cậu, thì có lẽ… là phép màu.
Tôi không giỏi nói những lời ngọt ngào, chỉ mong một người hiểu.
Cảm ơn vì đã tồn tại ở đâu đó giữa thế giới của tôi.
Ký tên: Không ai cả.”
Tôi không biết là ai để lại.
Cũng không chắc người đó viết cho mình.
Nhưng không hiểu sao… tôi đã đem tờ giấy về, ép vào giữa cuốn sổ tay, và đọc đi đọc lại đến mòn cả nếp gấp. Không có tên, không có gợi ý nào rõ ràng, nhưng… có một cảm giác rất quen thuộc. Cái kiểu chữ hơi nghiêng nghiêng, có nét buồn, lại cố giấu đi. Tôi bắt đầu hồi hộp mỗi lần đến lớp, chỉ để kiểm tra xem có thư mới không.
Và rồi tôi cũng bắt đầu viết thư đáp lại. Không ghi tên người nhận. Cũng không ký tên. Chỉ là... có điều gì đó muốn nói, mà không thể để trong lòng được nữa. Tôi lặng lẽ đặt vào ngăn bàn cũ – hòm thư bí mật giữa tôi và “người nào đó”.
Ngày hôm sau, khi tôi quay lại — tờ giấy tôi để đã không còn.
Nhưng thay vào đó, là một bài thơ khác.
“Có một người từng ngồi bên cạnh
Mắt cười như nắng giữa trời đông
Có một người từng không hay biết
Tim ai lặng lẽ để ngỏ lòng.”
Tôi đọc đi đọc lại, lòng bỗng bối rối đến lạ. Câu chữ không trau chuốt, nhưng có gì đó rất gần, rất thật.
“Có một người nay đã xa tầm mắt
Mà cây bút… vẫn nằm yên một góc.”
Tôi giật mình. Cây bút đó… cậu từng để quên hôm trước. Tôi đã cất nó vào hộp bút riêng, không hiểu vì sao lại không trả. Có lẽ, tôi chỉ muốn giữ lại một thứ gì đó thuộc về cậu, dù là nhỏ nhất.
Từ đó, ngăn bàn cũ bỗng trở thành một hòm thư bí mật.
Tôi không biết người ấy là ai.
Nhưng tôi bắt đầu chờ những mảnh giấy không tên như chờ một tia nắng đầu ngày.
Cứ vài hôm, tôi lại lén quay về ngăn bàn cũ, như một kẻ giấu diếm một bí mật ngọt ngào.
Có khi là vài dòng thơ, có khi chỉ là một câu rất ngắn:
“Ngày mai trời trở lạnh. Nhớ mang theo khăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lần, tôi buồn mà không rõ vì sao, chỉ lặng lẽ viết vào tờ giấy:
“Tôi thấy mình như cái bóng của chính mình. Có ai từng như vậy chưa?”
Hôm sau, tôi nhận được một mảnh giấy gấp làm bốn, chữ viết có phần vội vã nhưng vẫn giữ nếp quen thuộc:
“Nếu cậu là cái bóng... thì vẫn còn ánh sáng đâu đó.”
“Đừng quên, bóng chỉ hiện lên khi có nắng.”
Tôi không biết mình đã bắt đầu tin tưởng người ấy từ khi nào.
Dù không biết tên, không biết gương mặt.
Nhưng những dòng chữ ấy — lại có sức mạnh kéo tôi khỏi những ngày u ám.
Tôi bắt đầu viết nhiều hơn.
Những điều không tiện nói thành lời.
Những điều mà chỉ có ngăn bàn cũ mới biết.
Dần dần, những đoạn chữ đó… khiến tôi thấy tim mình ấm lên giữa những ngày học hành căng thẳng và xa cách.
Tôi không nói với ai.
Cũng không tìm cách điều tra.
Bởi lẽ — một phần trong tôi sợ… nếu biết rồi thì mọi thứ sẽ không còn như thế nữa.
Có lẽ, những thứ không gọi được thành tên, lại là những thứ khiến người ta nhớ dai nhất.
Tôi không rõ mình mong chờ điều gì.
Mỗi lần mở ngăn bàn cũ, tim tôi đập như trống điểm danh, tay run như sắp bóc kết quả thi vào chuyên.
Lá thư không tên trong ngăn bàn khiến tôi chênh vênh thật sự. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Lỡ đâu… không phải cậu ấy?” — “Lỡ đâu chỉ là một trò đùa?” — “Lỡ đâu tôi đang tự tưởng tượng ra mọi điều, như cách người ta tự viết tiếp một giấc mơ còn dang dở?”
Nhưng rồi tôi vẫn mong. Mỗi sáng, tôi đến sớm hơn thường lệ. Lén mở ngăn bàn cũ, tim đập loạn nhịp mỗi lần thấy có mảnh giấy mới. Tôi bắt đầu có hy vọng… một thứ hy vọng dịu dàng mà mong manh đến mức chỉ dám giữ cho riêng mình.
Và tôi nhận ra — mình đang đợi. Không chỉ là những lá thư, mà là một người. Một người có thể chưa từng nhìn tôi theo cách tôi đang nhìn cậu. Nhưng chỉ cần vẫn còn hy vọng, dù là mong manh, tôi vẫn sẽ đợi, dù cho hy vọng ấy có thể chỉ tồn tại trong một mình tôi.
Chúng tôi học cùng khối, nhưng khác lớp.
Thi thoảng đi ngang hành lang, tôi thấy cậu ấy.
Vẫn dáng người cao gầy ấy, áo sơ mi sơ vin chỉn chu, bước chân nhanh và thẳng.
Vẫn là ánh mắt ấy — nhưng mỗi lần lướt qua tôi, cậu chỉ khẽ gật đầu, rồi đi tiếp. Không có thêm ánh nhìn nào khác.
Dường như... mọi thứ trước đây chỉ là cảm giác một mình tôi giữ.
Rồi một hôm, tôi đi ngang qua lớp đội tuyển Toán.
Minh đang ngồi cạnh Nguyệt Nga. Cả hai cùng cúi đầu trên một tờ giấy, ánh mắt họ giao nhau, nụ cười khẽ thoáng lên. Tôi đứng lại một chút, chỉ một chút thôi… rồi bước tiếp, nhưng trong lòng tôi như có một cái nhói rất nhỏ — đủ để không ai thấy, nhưng đủ để tôi mất tập trung cả buổi chiều. Người ta vẫn đồn họ là “cặp bài trùng”. Rằng cô ấy giỏi giang, xinh xắn, lại có phần nổi bật. Phù hợp với Minh. Rất nhiều người nghĩ thế… Còn tôi? Tôi chưa từng đứng cạnh cậu ấy một cách đường hoàng.
Tôi về lớp mình, ngồi thừ ra cả tiết.
Cầm bút mà không viết được dòng nào.
Tự nhủ bản thân:
Không phải Minh đâu.
Cậu ấy có “người bên cạnh” rồi, làm gì có thời gian viết mấy bức thư lặng thầm này nữa.
Hôm đó, tôi không viết gì cả. Chỉ đến lớp, mở ngăn bàn ra, thấy một bức thư mới:
“Có những điều không thể nói ra
Nên đành để lại trong từng nét mực
Có những người chỉ dám nhìn từ xa
Vì sợ... đến gần rồi lại mất.”
Tôi cầm lá thư ấy, tay run nhẹ. “Rốt cuộc có phải là cậu không, Minh?”
Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Tôi mở ngăn kéo, lôi hết những lá thư cũ đã giữ lại, đọc lại từng dòng chữ. Mắt cay xè.
“Có một người từng ngồi bên cạnh
Mỗi lần quay sang là ánh nhìn nghiêng
Giờ bàn cũ vắng một người yên
Mà cây bút... vẫn nằm yên một góc.”
“Có những điều chưa nói
Lại hóa thành điều lặng im
Là lỗi vì chẳng giữ
Người ở lại trong tim.”
Rồi tôi viết một bức thư mới. Lần đầu tiên tôi để lộ hết mọi cảm xúc – dù vẫn không gọi tên ai:
“Mình không biết nữa…
Từ khi những lá thư xuất hiện, mình cứ tự hỏi có phải là cậu không.
Cậu có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ mình cũng chỉ mong mỏi một chút nào đó từ cậu?
Mỗi lần nhận thư, mình lại thấy một chút gì đó rất quen thuộc,
Như thể chúng ta đã từng hiểu nhau, dù chưa từng nói một lời.
Nhưng rồi mình lại tự hỏi,
Liệu mình có phải đang quá kỳ vọng không?
Liệu cậu có nghĩ đến mình như vậy?
Cậu có nhớ đến mình không, như mình đã từng nhớ đến cậu?
Hay cậu đã có một ai khác ở bên rồi,
Và những lá thư chỉ là thứ cậu vô tình để lại, chẳng có gì đặc biệt?
Mình sẽ không hỏi nữa đâu, nếu là cậu thật.
Dù sao thì… mình vẫn đang đợi.
Chỉ là không biết có nên chờ tiếp hay không...”
Tôi đặt bức thư vào hòm thư, sáng hôm sau… nhưng tôi không bao giờ quay lại nơi đó nữa. Là vì không dám. Không dám đối diện với câu trả lời. Nếu người ấy không để lại thêm gì nữa… thì sao? Sợ bản thân mình sẽ thất vọng. Rằng người ấy thực ra chẳng phải là Minh. Hoặc tệ hơn, là cậu ấy thật – nhưng những gì tôi thấy ở lớp Toán là thật hơn nữa.
Tôi vẫn đi ngang qua lớp Toán mỗi sáng. Hôm đó, Minh đang đứng cạnh cửa sổ. Cậu nhìn thấy tôi. Lần này, không còn là cái gật đầu hờ hững như mọi khi. Minh nhìn tôi rất lâu.
Ánh mắt ấy… có chút lạ. Chưa bao giờ tôi thấy Minh nhìn tôi như thế.
Tôi cúi mặt, bước nhanh hơn.
Tim tôi đập nhanh đến lạ. Không phải vì ánh nhìn của Minh… mà vì tôi biết, dù người đó có là Minh, dù cậu ấy có viết thêm bao nhiêu lời đi nữa, tôi cũng không dám quay lại ngăn bàn đó thêm một lần nào nữa rồi.