Có những nơi trong lớp học giống như một thế giới riêng, nơi người ta không chỉ học công thức mà còn học cách lớn lên.
Chúng tôi ngồi ở dãy bàn đầu tiên … từ dưới lên.
Nơi trú ẩn đủ xa, đủ kín đáo để không bị cô giáo gọi tên mỗi khi phát hiện ai đó mất tập trung.
Nơi tụi tôi vừa đủ chỗ cho bốn cái đầu và một đống bí mật...
Ngồi ngoài cùng bên trái là Trần Thanh Vy — bạn thân chí cốt của tôi. Chúng tôi dính nhau như hình với bóng. Từ lớp 6 chưa bao giờ tách bàn, cho đến khi Minh được thầy chủ nhiệm điều xuống ngồi chen giữa hai đứa tôi, với lý do để “kèm cặp mấy đứa hay mất trật tự”. Thanh Vy là kiểu người năng động, cá tính, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ... cúp điện vì không livestream được nhóm nhảy. Cậu ấy là đội trưởng đội cổ vũ, hát hay, nhảy giỏi, và công khai thích Minh từ năm ngoái. Nhiều lần tỏ tình, lần nào cũng rầm rộ như một lễ hội. Tôi từng bảo Vy rằng nếu cậu ấy mở công ty tổ chức sự kiện, chắc chắn sẽ đông khách lắm.
Ông trời, thông qua thầy chủ nhiệm, cuối cùng cũng chiều lòng Thanh Vy, mang crush đến gần cậu ấy.
Phạm Quang Minh – “học bá vạn năng”, cái tên hot số 1 đội tuyển Toán của trường, được cô hiệu trưởng gọi là “thần đồng”, và có khả năng làm thơ dễ như người ta thở ra hít vào. Minh giỏi tất cả các môn — trừ tiếng Anh. Có lẽ... vì vậy mà cậu hay nhìn sang bài tôi vào giờ kiểm tra nghe nói (dù tôi không chắc điều đó là thật, hay chỉ là do tôi tự tưởng tượng). Minh là đội trưởng đội bóng đá, có fan club riêng. Nhưng điều khiến mọi người hay bàn tán nhất... là những bài thơ không tên, không đề gửi, mà Minh vẫn đăng đều đặn trên bảng tin lớp. Ai cũng nghĩ là gửi cho Trần Nguyệt Nga – bạn lớp phó học tập xinh đẹp, thuỳ mị, một người dù chẳng liên quan gì đến cái bàn này, nhưng là cặp bài trùng với Minh trong đội tuyển Toán, cũng là “bạch nguyệt quang tin đồn” của cậu ấy. Còn tôi, chỉ dám âm thầm đọc từng chữ, rồi lặng lẽ chép vào cuốn sổ tay.
Tôi – Lê Ánh Nguyệt, ngồi bên phải Minh. Tôi không nổi bật như Vy hay đẹp như Nga. Tôi không cao, nhưng đổi lại được làn da trắng sứ, tóc dài đen mượt, thường tết b.í.m hai bên, nhìn cũng không đến nỗi nào – ít nhất là đủ để tụi bạn gọi tôi là “Nguyệt baby”. Tôi không giỏi như Minh, nhưng tôi luôn cố gắng để có thể làm mọi thứ tốt nhất, làm bài đầy đủ, học hành chăm chỉ, và đặc biệt là top 1 đội tuyển tiếng Anh của trường. Cô giáo từng bảo tôi có giọng phát âm rất “trong trẻo như suối đầu nguồn” — tôi vẫn chưa hiểu suối đó chảy ở đâu, nhưng nghe cũng thấy mát lòng.
Kế bên tôi, góc trong cùng là Trần Tôn Vũ – hotboy của trường, cũng vừa bị thầy chủ nhiệm “đày đọa” xuống bàn cuối vì quá ồn ào. Cậu ấy là đại diện tiêu biểu của câu nói “cái gì cũng không thiếu — trừ điểm kiểm tra”. Vũ là thiếu gia nhà giàu, từ đầu đến chân đều là đồ hiệu, cao ráo, đẹp trai theo kiểu ngổ ngáo, nói chuyện vô tư, lầy lội, đặc biệt là lúc nào cũng cười như thể mọi chuyện trên đời đều đáng yêu. Vũ học không giỏi – thật ra là dở tệ – nhưng lại nổi tiếng toàn quốc là game thủ AOE đỉnh cao. Tôi nghe đồn có fan tặng cả điện thoại lẫn PS5 cho cậu ấy. Vũ hay trêu tôi, lúc nào cũng chọc tôi cười và thả thính không ngừng. Cậu ấy thường xuyên mang đồ ăn vặt cho tôi và Vy, và hay gọi tôi là “Nguyệt baby” như thể tôi là búp bê trong tủ kính nhà cậu. Chỉ là, giữa những trò đùa, đôi khi ánh mắt cậu ấy khiến tôi không biết nên cười hay nên tránh.
Tôi không biết vì sao tôi lại được ngồi ở đây. Giữa ba con người nổi bật như thế, tôi chỉ thấy mình giống như một chú mèo con lạc giữa bầy sư tử. Tụi tôi được bạn bè trong lớp gọi là Bộ Tứ Bàn Cuối. Không rõ cái tên đó bắt đầu từ đâu, nhưng nghe riết rồi cũng thấy quen quen, vui vui. Mỗi đứa một kiểu — tưởng chừng chẳng liên quan gì — mà lại ngồi cạnh nhau, chia nhau từng mẩu chuyện trong ngày, từng mẩu bánh quy giấu dưới hộc bàn.
Lớp hôm nay nhiều nắng. Nắng xiên vào bàn cuối cùng dãy bên cửa sổ. Góc khuất nhất lớp 8A.
– Ê, đừng có ai gọi tớ là ‘thành viên đội tuyển Toán’ nữa nha. Tớ còn làm thơ được đấy.
Quang Minh vừa nói vừa cắm bút vào lỗ thông gió bàn học, mặt tỉnh rụi. Cái bút lăn xoay xoay, rồi rơi xuống chân tôi.
– Cậu làm thơ gì sáng nay mà tớ thấy cô giáo Văn phải im lặng hai mươi giây vậy? – Tôn Vũ chống cằm, giọng đều đều, như thể đang bình luận thời tiết.
– …Ờ, thơ nè,
“Trưa hè gió thổi bên hiên,
Tớ nhìn sang ghế cạnh liền thấy xuân.
Không hoa, không nắng tưng bừng,
Mà sao tim cứ bập bùng khó yên…”
– Minh đọc bài thơ với vẻ mặt bình thản, không chút cảm xúc, như thể cậu đang đọc một bài kiểm tra.
– Ôi dồi ôi, thôi cho tớ xin! – Thanh Vy rên lên, ngã người ra ghế, tay che mặt như vừa bị công kích bởi tình yêu học đường. – Tụi con trai giờ thơ thẩn hết rồi à?
Tôi không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt bút giúp Minh:
– Câu đó… hay mà.
Tôi nói rất khẽ, không để ai khác nghe thấy ngoài Minh.
– Cảm ơn cậu. – Minh cười nhẹ, lần đầu trong buổi sáng ấy.
Ra chơi.
Bốn đứa tụm lại quanh bịch bánh tráng, vừa ăn vừa cười nói không ngớt. Tôn Vũ chấm tay vào sa tế, nhăn mặt:
– Tụi mình không phải bạn thân. Tụi mình là đồng phạm – trong việc tiêu diệt bao tử.
– Đồng phạm thì có luật. – Minh nháy mắt. – Ai ăn mảnh phải nộp một bài thơ.
– Không nha! Vũ ăn mảnh, nhưng Vũ chỉ biết làm trò chứ không biết làm thơ! – Vy mách ngay.
– Ờ thì… – Vũ nhìn quanh, rồi chỉ tay lên mái ngói hồng hồng. – Thơ nè: “Mây trắng bay, trời hôm nay hơi nắng. Nhìn Nguyệt cười, thấy lòng tớ hơi… nắng.”
Cả ba đứa còn lại đồng thanh:
– Gì vậy trời?
Tôi suýt nghẹn, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ. Không rõ vì bánh tráng cay… hay vì câu thơ ấy.
Trận chiến kiểm tra Toán
Một buổi sáng đẹp trời để… kiểm tra 45 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nắng lên vừa đủ để che giấu những giọt mồ hôi hoảng loạn sau gáy.
Tôi mở đề, đọc một dòng, rồi nhìn sang Thanh Vy.
Vy nhìn đề, rồi nhìn lại tôi, vẻ mặt kiểu “đã bảo tớ học nhóm với cậu còn gì!”.
Quang Minh thì… cười. Một nụ cười khiến người ta nghi ngờ cậu này có phải là con người không.
– Câu 5 đúng kiểu của thầy Nhật. Cho xong rồi ổng còn ngồi chờ học sinh tự khóc. – Minh thì thầm.
Tôi chép bài như cái máy, chữ xấu gấp đôi bình thường vì tay run.
Ba mươi phút trôi qua. Cả lớp im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng bút Minh viết nhanh như đang ký tên vào đơn đăng ký thi học sinh giỏi cấp quốc gia.
Tôi liếc sang cậu. Đúng lúc cậu đặt tay lên bàn, che lại một góc giấy, rồi ngẩng đầu nhìn lên bảng – ánh mắt kiểu “tớ nhân nhượng là vì các cậu ngu thôi”, khiến tôi nửa tức nửa buồn cười.
Bên cạnh có tiếng lật giấy “soạt” rất rõ. Tôn Vũ.
– Gì nữa đấy Vũ? – Vy quay sang, thì thầm gắt.
– Đề có mặt sau. Tôi chưa đọc. Sao mấy người không báo gì hết trơn vậy? – Vũ thì thào lại, mặt hoảng hơn cả khi bị mẹ tịch thu điện thoại.
Vy đập mặt xuống bàn, rên rỉ: – Rồi xong. Vĩnh biệt điểm mười.
Sau giờ kiểm tra, cả lớp như vừa sống sót sau tận thế.
Tôi thấy Vy nằm bò ra bàn, thì thương quá. Đưa hộp sữa chua dâu sang.
– Gì đây? – Vy ngẩng đầu.
– Tặng cậu. Để… đỡ sốc.
Vy xúc một thìa, vừa ăn vừa lầu bầu: – Tớ phải thi lại thì ai chịu trách nhiệm?
– Chắc không phải tớ. – Minh đi ngang qua, chống cằm nhìn ra cửa sổ. – Vì tớ vừa nghĩ ra bài thơ về cái đề số 5.
Tôn Vũ đứng dậy ngay: – Đọc đi.
Minh hắng giọng. Cả lớp quay lại. Có người tưởng cậu đọc lời giải.
Ai ngờ:
– Hình tròn xoay một vòng, lòng tớ xoắn hai lượt.
Tính bán kính chẳng ra, lại nhớ ánh mắt ai ngơ ngác…
Vy phì cười đến sặc. Tôi vờ viết bài, nhưng mặt thì đỏ lên.
Tôn Vũ ngửa mặt lên trần: – Thầy ơi, tụi em không học được nữa rồi…
Giờ ra chơi, chúng tôi ngồi ở góc sân. Gió thổi nhẹ, trời xanh như trong phim Hàn Quốc.
– Tớ thấy lớp mình hợp nhau thiệt. – Vũ mở bịch bánh tráng, chia từng miếng.
– Ừ, hợp nhau trong việc cùng c.h.ế.t môn Toán. – Vy gật đầu.
Minh nhìn tôi, rồi hỏi khẽ: – Nguyệt làm được không?
Tôi gật đầu:
– Tạm thôi. Còn câu cuối… không chắc.
– Tớ nghĩ cậu đúng đó. – cậu cười – Cách cậu đặt ẩn phụ hay lắm.
Tôi ngơ ngác. “Sao cậu biết?”
“Thì… tớ nhìn thấy.” – Minh đáp, mắt không nhìn tôi mà nhìn lên trời. “Nhưng không phải để chép đâu nha.”
Tôi im lặng. Trong đầu bỗng vang lên tiếng chuông trường, kéo dài… kéo dài mãi.
Và thế là, dù đề Toán có đánh gục gần hết lớp 8A,
thì ở bàn cuối dãy bên cửa sổ, Bộ Tứ vẫn sống sót – bằng một bài thơ, một hộp sữa, một cú lật đề
và …một ánh mắt dịu dàng — mà có lẽ, chỉ mình tôi để ý.