Nhưng lại là... ngày đầu tiên tôi được ngồi cạnh Quang Minh.
Một ngày mà tôi không bao giờ quên được, dù chẳng ai nghĩ nó quan trọng.
Cảm giác ấy thật lạ lùng, vừa bối rối, vừa vui sướng, nhưng cũng đầy lo sợ. Vì giờ đây, tôi không thể lặng lẽ ngắm nhìn cậu ấy từ xa nữa mà là phải đối diện trực tiếp với cậu... với tất cả những điều không thể kiểm soát được.
Tôi dậy từ lúc chưa đến sáu giờ. Bình thường, mẹ phải gọi ba lần tôi mới chịu ra khỏi giường, vậy mà hôm nay, không ai gọi, tôi cũng tự mở mắt. Có lẽ vì tối qua trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại mà không sao ngủ được.
Tôi đứng trước tủ quần áo rất lâu. Không phải vì không có gì để mặc — mà vì không biết nên chọn gì. Chiếc áo trắng mới mẹ vừa giặt thơm phức? Hay cái váy caro favorite của tôi? Tôi thử từng cái một, rồi lại cởi ra. Tôi muốn mình trông thật chỉn chu, gọn gàng, nhưng lại không muốn quá nổi bật. Cứ như là làm sao để vừa đủ xinh mà không làm cậu ấy chú ý quá.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn quay lại soi gương lần nữa, buộc tóc lại ba lần, lau lại đôi giày thêm một lượt. Không ai biết hôm nay quan trọng thế nào với tôi.
Và rồi, khoảnh khắc tôi mong đợi từ hôm qua... cuối cùng cũng đến.
Chỗ ngồi mới nằm sát cửa sổ, ánh nắng chiếu xiên vào mặt bàn. Tôi chưa bao giờ nghĩ, có một ngày, tôi sẽ gần cậu ấy đến thế. Không còn là ánh mắt nhìn trộm qua một dãy bàn, không còn là cái cớ đi mượn sách chỉ để được lướt qua bóng lưng cậu…
Mà là thật sự — ngồi cạnh nhau.
Tay cậu đặt lên bàn, chỉ cách tay tôi một đoạn ngắn. Gần đến mức… tôi không dám cử động mạnh. Cậu vẫn im lặng, nghiêm túc, không hề tỏ ra khó chịu.
Còn tôi thì... như một cọng hành trong tô phở nóng — mềm nhũn, luống cuống, chẳng biết trôi về đâu.
Tôi không dám nhìn, nhưng từng cử động nhỏ của cậu — từ cách cậu lật sách đến cái ngáp khẽ vì buồn ngủ — tôi đều cảm nhận rõ ràng. Mỗi cử động ấy như thể đang phát ra âm thanh vang vọng trong lòng tôi, khiến tôi không thể nào tập trung vào bài vở.
Lớp học trôi qua khá nhanh, nhưng với tôi, mỗi giây phút bên cạnh Quang Minh lại dài như cả năm trời. Tôi cố gắng tập trung vào bảng. Vào chữ. Vào thầy giáo. Nhưng đầu tôi cứ như có ai lấy ruột gà nhét vào, mềm oặt, trắng xóa. Thầy đang giảng phần hình học. Tôi không nghe rõ. Tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, to đến mức tưởng như cả lớp cũng sẽ nghe thấy mất.
– Ánh Nguyệt?
Tôi giật nảy mình.
Thầy gọi tôi. Cả lớp im lặng. Nhưng trong tôi, mọi thứ như bị đảo ngược. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rống, không biết tại sao thầy lại gọi tên mình. Tôi hoang mang đảo mắt xung quanh, cầu cứu trợ giúp từ ai đó. Đúng lúc ấy, từ bên cạnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên chỉ đủ để mình tôi nghe thấy:
– Thầy gọi cậu trả lời kìa!
Giọng của Quang Minh.
Tôi như được kéo trở lại mặt đất.
Nhưng đầu óc vẫn chưa thoát ra khỏi đám mây trắng đang cuộn quanh. Tôi không nhớ nổi câu hỏi.
Thấy tôi chần chừ hồi lâu — cậu ấy cúi đầu, viết gì đó lên một mảnh giấy.
Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng tôi vẫn đọc được:
“Góc tạo bởi hai tiếp tuyến cắt nhau ngoài đường tròn bằng hiệu hai cung bị chắn.”
Chỉ một dòng đơn giản. Một định lý nhỏ. Nhưng với tôi… đó là cả vũ trụ.
Tôi vội liếc nhìn, rồi rụt rè trả lời thầy. Không chắc mình có nói đúng không, nhưng khi thầy gật đầu, tôi nghe thấy trong lòng một tiếng ‘ting’ nhẹ như chuông gió, và cảm giác đó lớn hơn tất cả sự bối rối tôi đang mang.
Tôi quay sang, Quang Minh đang lật sách như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy không nhìn tôi, nhưng khóe môi cậu ấy khẽ nhếch lên — ánh nắng hắt lên khóe môi cậu — nhẹ đến mức tôi không chắc có thật hay không.
Chỉ là... một nụ cười rất bình thường, nhưng khiến tim tôi như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực.
Ra chơi, tôi không ra khỏi chỗ. Vừa định lấy sách ra đọc thì một nhóm bạn nữ phía trên ríu rít kéo xuống.
– Minh ơi, câu này sao làm vậy được? Tớ chép đúng công thức mà chẳng ra!
Một giọng khác chen vào, có phần nhõng nhẽo:
– Còn tớ nữa nè, bài này khó quáaa!
Ba bạn gái vây quanh chỗ tôi ngồi. Cái bàn vốn chật, giờ trở nên đông đúc đến nghẹt thở. Một bạn còn vô tư ngồi hẳn lên mép bàn tôi, lưng che khuất ánh sáng. Tôi vội vàng dịch người, thu gọn sách vở lại để không vướng chân ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không biết nên rút lui hay giả vờ bận rộn. Cứ như mình là một cái ghế bị kê nhầm vào giữa một buổi tiệc lạ lẫm.
Quang Minh không tỏ ra khó chịu, chỉ hơi nhíu mày rồi cầm bút lên. Cậu bắt đầu giải thích từng câu một, rất kiên nhẫn. Giọng cậu trầm thấp, chậm rãi. Tay cậu viết lên vở bạn kia những dòng chữ rõ ràng, mạch lạc. Có bạn hỏi cậu cười, khen:
– Minh giỏi quá à, thiệt đó. Còn biết giảng như thầy giáo luôn
Một bạn khác còn đẩy nhẹ vai cậu:
– Ê học thêm không, mai qua nhà tớ chỉ tiếp nha!
Tôi ngồi cạnh, không chen vào được. Cũng chẳng biết phải làm gì. Tôi chỉ im lặng, mắt nhìn xuống trang sách mở dang dở trước mặt, tai vẫn lắng nghe từng tiếng cười, từng câu nói của các bạn xung quanh Quang Minh. Mỗi lần họ gọi tên cậu, tôi lại thấy nhói lên trong lòng. Không hiểu vì sao.
Giữa lúc ấy, tôi chợt thấy tờ giấy cậu đưa hồi nãy vẫn nằm trong ngăn bàn mình.
Tiết cuối cùng buổi sáng hôm đó là giờ Văn. Không riêng gì tôi, cả lớp đều rơi vào trạng thái lơ mơ uể oải. Gần mười một giờ trưa, nắng ngoài sân hắt vào vàng chóe, ve thì kêu inh ỏi, khiến không khí càng thêm oi bức và nặng nề.
Sau bốn tiết học dài lê thê, đầu tôi như một quả bóng căng tròn, chỉ trực chờ nổ tung, chẳng thể nhồi nhét thêm bất kỳ thứ gì nữa. Cô giáo giảng nhanh và nhẹ, tôi cố ghi chép nhưng tay cứ loay hoay lúng túng. Mắt mờ đi vì mỏi, chữ trong vở dần trôi tuột ra khỏi dòng kẻ.
Trong lúc hấp tấp lật trang, cây bút bi trượt khỏi tay tôi, lăn xuống dưới gầm bàn. Tôi vội cúi người nhặt — nhưng không biết là cùng lúc ấy—người bên cạnh cũng cúi theo.
“Cộp!”
Trán tôi đụng nhẹ vào trán cậu ấy.
Tôi giật nảy người, đỏ mặt lùi lại:
– Á… xin lỗi…
Quang Minh đã ngồi thẳng dậy trước tôi, tay cầm cây bút đưa lên, đặt ngay ngắn lên mép bàn tôi.
Tôi muốn độn thổ ngay tại chỗ. Trán tôi còn ấm, nhưng tim tôi lại nóng hơn, như thể có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, vừa lạ lùng vừa khó tả.
– Cẩn thận chút.
Giọng cậu ấy trầm, nhẹ như gió, chỉ đủ lướt qua tai — nhưng tôi nghe rõ từng chữ.
Tôi lí nhí, không dám nhìn lên:
– Ừm… cảm ơn...
Chỉ vài giây ngắn ngủi. Nhưng cả phần còn lại của tiết học, tôi chẳng nghe được gì nữa. Mắt tôi vẫn dán vào trang vở, nhưng đầu thì rỗng không. Không phải vì buồn ngủ hay mệt, mà vì… tôi vẫn đang mắc kẹt ở khoảnh khắc ấy. Cái đụng trán vụng về, câu nói nhỏ nhẹ, và cả cách cậu đặt bút lên bàn — như thể cậu không muốn tôi cúi nhặt thêm lần nào nữa.
Cây bút nằm lặng lẽ trên bàn. Nhưng tôi không chạm vào. Tôi sợ — chỉ cần cầm lại, tim mình sẽ lại khua khoắng lên lần nữa.
Tối nay, tôi lại viết nhật ký. Đèn bàn sáng vàng một góc nhỏ. Tôi lấy trong cặp ra tờ giấy gấp bốn, mở ra, rồi lại gấp lại thật cẩn thận.
Tôi lặng lẽ kẹp nó vào cuối trang hôm nay — nơi tôi ghi chép những cảm xúc không ai biết. Nơi tôi giấu những điều mà nếu có ai đọc được, chắc tôi sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.
Tờ giấy ấy sẽ ở cạnh tôi lâu dài, như một bí mật chỉ riêng tôi biết — và tôi mong nó sẽ luôn ở đó, im lặng, không bao giờ bị phát hiện.
Tôi không biết bao giờ mình sẽ dám bỏ nó đi. Có thể là ngày mai. Cũng có thể... là mãi mãi.
Một ngày chỉ toàn những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng tôi biết, dù sau này có bao nhiêu ngày trôi qua, tôi cũng sẽ nhớ rất rõ từng chi tiết. Nhớ cảm giác ánh nắng hắt qua cửa sổ, nhớ mùi mực còn mới của cuốn vở, nhớ tiếng giảng bài đều đều, nhớ những tiếng cười khiến lòng tôi chùng xuống... và nhớ ánh mắt của cậu, khi nhìn tôi không một lời.
Không ai biết, hôm ấy quan trọng với tôi thế nào.
Cũng ... không ai biết, chỉ một lần ngồi cạnh nhau, trái tim tôi đã bắt đầu dịch chuyển.
Dịch về phía cậu.
Rất nhẹ. Nhưng cũng rất thật.
Tôi áp tay lên vở, tim vẫn còn đập rộn ràng — như thể mới xảy ra cách đây một phút chứ không phải đã mấy tiếng trôi qua.
Và trong lòng tôi thầm hứa:
“Mình sẽ không làm gì khiến cậu ấy thấy phiền. Chỉ cần được ngồi cạnh, như bây giờ, là đủ rồi.”