Người ta hay nhớ lần đầu tim mình lỡ một nhịp. Còn tôi — tôi nhớ cái tên được thầy giáo gọi giữa một buổi sáng mùa thu đầy nắng, và một cậu bạn bước vào lớp như thể mang theo cả bầu trời.
Buổi sáng đầu tiên năm lớp 6.
Tôi ngồi bàn cuối, mới cắt tóc ngắn và còn chưa quen với bộ đồng phục sơ vin trông rất nghiêm túc.
Tôi không thích kiểu đồng phục này, cứ như là phải mặc cho vừa với những thứ mình không bao giờ chọn.
Cả lớp ồn ào cho đến khi thầy giáo bước vào cùng một cậu bạn.
Cậu ấy là người cuối cùng.
Ánh sáng từ cửa lớp hắt vào sau lưng cậu khiến khuôn mặt dường như phát sáng. Không biết có phải do trùng hợp không, nhưng tôi thề là, lúc đó tôi nghĩ: “Cái tên Quang Minh này đúng là hợp đến kỳ lạ.”
Thầy giới thiệu cậu ấy là thủ khoa đầu vào. Cả lớp trầm trồ.
Còn tôi thì… lỡ nhìn lâu hơn một chút.
Cậu ấy gầy, dáng cao hơn hẳn so với lũ con trai mới lớn, cặp mắt rõ ràng là hiền nhưng khi nhìn ai lại khiến người ta không dám nói chuyện linh tinh.
Cậu ấy được xếp ngồi bàn đầu.
Tôi ngồi bàn cuối. Khoảng cách năm dãy bàn, mà tôi cứ thấy như cả lớp học chỉ còn lại một người duy nhất: Quang Minh.
Không ai biết, tôi đã bắt đầu ghi lại từng điều nhỏ nhặt về Quang Minh trong cuốn sổ tay hình mèo của mình.
📓 Sổ tay hình mèo của Ánh Nguyệt, lớp 6:
– Ngày 6 tháng 9: “Gương mặt sáng như ánh nắng.”
– Ngày 7 tháng 9: “Giọng cậu ấy nhẹ, nhưng nghe rất rõ.”
– Ngày 9 tháng 9:”Cậu ấy cười khi làm đúng hết bài toán. Có lúm đồng tiền bên má phải.”
– Ngày 13 tháng 9: “Quang Minh đứng dậy chào cô sớm nhất lớp. Bạn cùng bàn quên thước, cậu cho mượn luôn mà chẳng cần hỏi.”
– Ngày 15 tháng 9: “Cậu ấy viết bằng tay trái! Tự nhiên thấy chữ xấu cũng đáng yêu lạ.”
– Ngày 17 tháng 9: “Cậu ấy gãi đầu khi bị cô hỏi bất ngờ. Nhìn luống cuống như mèo bị ướt mưa.”
Tôi không giỏi làm quen, càng không giỏi giấu cảm xúc. Nhưng với Quang Minh thì khác, tôi chưa bao giờ để lộ.
Chỉ là... thỉnh thoảng cậu ấy trả lời đúng một câu khó, tôi sẽ vỗ tay theo đám đông.
Lúc cậu đá bóng ở sân trường, tôi giả vờ đi ngang qua, rồi đứng lại lâu hơn bình thường chỉ để xem cậu có ghi bàn không.
Một lần, tôi xếp hàng ở căn–tin ngay sau lưng cậu, nghe cậu gọi hai phần bánh mì, tôi cũng đổi món cho giống.
Mấy điều ấy, nhỏ lắm. Nhưng tôi ghi lại tất cả vào quyển sổ tay.
Tựa như… muốn giữ riêng cho mình một thế giới có cậu ấy.
Có một lần, giờ ra chơi, tôi để quên cặp ngoài hành lang, quay lại lấy thì thấy cậu đang đi ngang.
Cậu dừng lại. Nhặt chiếc bút rơi ra khỏi cặp tôi, đặt lại vào ngăn ngoài.
Chỉ vậy thôi.
Mà tôi đã nghĩ về ánh mắt ấy suốt cả tuần.
Đôi khi, tôi nghĩ có lẽ mình chỉ đang ngốc nghếch.
Bởi vì trong hai năm đó, tôi chưa từng một lần trò chuyện với Quang Minh. Tôi chỉ viết về cậu.
Cậu ấy học giỏi, được chọn làm Lớp trưởng, còn tôi thì ... có thù với môn Toán.
Tôi ít bạn, hay ngồi một mình, còn cậu ấy thì luôn có đám bạn ríu rít xung quanh.
Cậu giống như một ngọn đèn sáng, còn tôi chỉ là một bóng người ngồi ở góc khuất.
Cho đến một ngày, tôi nghe mấy bạn nữ kháo nhau sau giờ ra chơi:
– Trần Nguyệt Nga xứng đáng là bạch nguyệt quang của Quang Minh ghê á, học giỏi ngang ngửa luôn.
– Hai người đó ngồi gần nhau nữa chứ. Nhìn siêu hợp!
– Nguyệt Nga mà giỏi thêm thể thao nữa thì Minh chỉ có đổ cái rụp.
Tôi đứng sau cánh cửa lớp, nghe rõ từng chữ.
Cổ họng bỗng khô khốc.
“Nguyệt Nga… cũng là “Nguyệt”, nhưng không phải là “Ánh Nguyệt” – không phải tôi.”
Và sự thật, cô ấy đúng là giỏi thật.
Hôm đó, tôi xé vài trang trong sổ tay mình….
Những dòng chữ viết về Quang Minh – tôi không đành lòng xóa đi, nhưng cũng không thể giữ lại nữa.
Một đêm rất dài. Cô bé đặt tay lên ngực, nghe tiếng tim mình đập rất khẽ, như không muốn ai phát hiện nó đã vỡ một chút.
“Tên tớ là Ánh Nguyệt, nhưng cậu ấy thích… Nguyệt khác”
Tớ không trách.
Chỉ là từ hôm ấy, tớ bắt đầu lùi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lùi thật xa, để ánh sáng của ‘Nguyệt’ kia không làm tớ… mờ đi mất.
Một lần, bạn nữ cùng bàn nói đùa:
– Minh mà lớn lên mặc vest chắc bảnh trai lắm, giống bố tớ hồi còn làm giám đốc ấy.
Cả đám phá lên cười.
Tôi thì im lặng.
Bởi chỉ mới hôm trước, tôi thấy bố Quang Minh đứng trước cổng nhà mình — say xỉn, lắp bắp xin bố tôi cho khất nợ. Quần áo ông nhàu nhĩ, mắt đỏ hoe.
Và sau lưng ông… là cậu.
Tôi nhớ ánh mắt Quang Minh hôm ấy, đứng sau lưng ông, không nói gì…
…nhưng rõ ràng, cậu ấy đã thấy tôi.
Và tôi cũng đã thấy ánh mắt cậu, chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn — đầy im lặng, đầy xấu hổ.
Giây phút ấy, không ai nói gì, nhưng tôi biết, cả hai đều ước gì chưa từng nhìn thấy nhau.
Từ hôm đó, tôi không dám nhìn cậu nữa.
Nhưng tình cảm ấy, vẫn còn nguyên.
Lặng lẽ như giọt mưa thấm dần qua khe cửa gỗ.
Lặng lẽ như buổi chiều mùa thu hôm ấy — khi một cậu bé bước vào lớp, và tôi không hề biết rằng, tim mình sẽ vì cậu mà lỡ mất nhiều nhịp đến thế…
Trích nhật ký của Ánh Nguyệt (cuối năm lớp 6):
“Có những điều mình biết rõ là không bao giờ nói ra … nhưng lại nhớ suốt đời.”
📓 Ngoại bút – Nơi ánh sáng và bóng tối chạm nhau
[Trang đầu trong cuốn sổ tay hình mèo]
Có những chuyện, chẳng ai hỏi.
Mình cũng vì thế mà chưa từng nói ra.
Hôm ấy, Quang Minh đứng sau lưng bố cậu ấy.
Hôm ấy, Quang Minh đứng sau lưng bố cậu.
Còn mình thì trốn sau cánh cửa.
Lần đầu tiên cậu ấy thấy mình… không phải ở lớp học, không phải trong sân trường, mà là trước cổng nhà – nơi mình chưa từng muốn ai bắt gặp.
Mình từng nghĩ chỉ mình mình có điều để giấu. Nhưng ánh mắt cậu hôm đó… giống mình quá.
Cả hai đều cố tỏ ra bình thường. Cả hai đều sợ người khác biết mình đang sống trong một thế giới có quá nhiều điều không thể kể ra.
Nhà mình ở ngay đầu phố – căn nhà lớn nhất, sáng nhất, và cũng là nơi bị bàn tán nhiều nhất.
Ánh sáng trong nhà luôn đủ đầy, chỉ có những khoảng tối trong lòng mình là chẳng ai đoái hoài.
Mọi người bảo bố mình là “ông trùm”, là “người có m.á.u mặt”, mình chẳng hiểu “máu mặt” là gì, chỉ biết rằng từ bé tới lớn, mình luôn được dặn không được kể quá nhiều về gia đình.
Mình có tất cả mọi thứ – balo đẹp, bút máy nhập ngoại, giày thể thao chính hãng, váy áo cả tủ, truyện tranh mua cả bộ.
Chỉ là không có bạn. Mẹ luôn dặn: “Không được khoe. Không được mời bạn về nhà. Không được quá thân với ai”.
Có lần, mình hỏi bố làm nghề gì.
Bố cười, xoa đầu mình và nói: “Bố lo chuyện người lớn.”
Lớn lên một chút, mình bắt đầu thấy có nhiều người lạ thường xuyên ra vào nhà mình, thỉnh thoảng thấy bố đập bàn, gằn giọng với một ai đó trong phòng khách, thấy mẹ xé cả xấp giấy tờ gì đó, bảo là “phải thủ tiêu”.
Và có lần, mình thấy một cô bạn rủ rê mấy đứa trong lớp:
“Nhỏ Nguyệt nhà giàu lắm á, ba nó dữ như trùm mafia luôn!”
Mình không cười nổi.
Mình không muốn ai biết mình là “con gái ông trùm”.
Không muốn trở thành “con nhỏ giàu nhất lớp”.
Mình chỉ muốn là Ánh Nguyệt, một đứa học sinh bình thường, mặc đồng phục như bao bạn khác.
Mình chọn cách ngồi ở góc lớp. Không nổi bật. Không quá giỏi. Không gây chú ý. Học cách sống trong góc khuất.
Và rồi… mình quen với việc ít bạn.
Không muốn nổi bật. Không muốn dính dáng đến chuyện lớn. Không muốn ai ghét mình vì gia đình mình.
Có lẽ vì thế, khi Quang Minh bước vào lớp – mang theo ánh sáng đúng như cái tên của cậu – mình đã vừa ngưỡng mộ, vừa hoảng sợ muốn nép vào thật sâu.