Không phải kiểu say quên trời đất, càng không phải mượn rượu để trốn chạy. Tôi biết rất rõ mình đang làm gì — và vì sao mình lại đứng đây, trong đêm khuya lạnh cắt da thịt, trước cánh cổng căn nhà nhỏ nơi cuối phố.
Nơi em đang sống. Cùng người đó.
Đèn phòng khách vẫn sáng. Tôi đưa tay bấm chuông. Một lần. Rồi hai lần. Rồi ba.
Không có tiếng đáp. Chỉ có gió. Và tiếng tim tôi đập thình thịch như muốn phá nát cả lồng ngực.
Tôi ngồi thụp xuống, lưng dựa vào bức tường gạch cũ, mắt ngửa lên bầu trời không sao. Cái lạnh len vào từng lớp áo, nhưng lòng thì đã rỗng đến mức chẳng còn chỗ để mà run rẩy nữa.
Một lúc lâu sau, đèn trước cửa bật sáng. Có tiếng dép kéo lệt xệt trong im lặng.
Cửa hé mở. Là em, Ánh Nguyệt.
Em mặc bộ đồ ngủ màu be, tóc hơi rối, đôi mắt còn vương nét ngái ngủ. Nhưng ánh nhìn lại đầy cảnh giác.
— Anh là ai vậy?
Tôi bật cười. Một tiếng cười khàn đặc, méo mó và nghẹn lại giữa cổ họng.
— Là anh, Quang Minh. Người từng gửi cho em hơn 100 tin nhắn trong đêm giao thừa năm ấy chỉ để thú nhận anh là Phạm Quang Minh, là Chàng thơ của em. Người từng ngồi bàn cuối, chỉ để được nhìn em nghiêng đầu học từ mới. Người đã chờ suốt mười năm, chỉ để được gặp lại em một lần nữa.
Em nhíu mày. Một thoáng bối rối. Rồi lùi lại một bước.
— Tôi không biết anh là ai cả. Anh say rồi, về đi.
— Không. Anh chưa từng tỉnh như lúc này.
Tôi chống tay đứng dậy, bước về phía em, đôi mắt như dán chặt vào gương mặt thân thuộc ấy. Giọng tôi nghèn nghẹn, như đang tự siết cổ chính mình:
— Em thật sự không nhớ gì? Không nhớ ánh mắt anh nhìn em dưới gốc phượng năm lớp 11? Không nhớ lời hứa sau kỳ thi sẽ nói ra điều mình giữ trong tim bao lâu? Không nhớ... là người em đã hẹn nhưng không đến, cũng không nói một lời từ biệt?
Gương mặt Nguyệt thoáng tái đi. Em lắc đầu, môi run rẩy.
— Tôi… không…
Bỗng bàn tay em siết chặt lấy vạt áo ngủ. Gương mặt nhăn lại, trắng bệch. Em đưa tay ôm đầu, thì thầm:
— Đừng nói nữa… đầu tôi… đau quá…
Em loạng choạng. Tôi hoảng hốt đưa tay ra đỡ — nhưng chưa kịp chạm vào thì một cú đ.ấ.m giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi ngã dúi xuống nền đất lạnh.
Là Tôn Vũ.
Cậu ta đứng chắn trước mặt Nguyệt, vòng tay siết chặt lấy em, như thể đang che chở một thứ gì mong manh, dễ vỡ.
— Đủ rồi. Cậu muốn cô ấy đau đến mức nào nữa?
Tôi lau m.á.u nơi khóe miệng, ngẩng lên nhìn Vũ. Đôi mắt tôi bỏng rát. Không vì cú đấm.
— Tại sao cô ấy không nhớ gì cả? Cậu giấu tôi chuyện gì?
Gương mặt Vũ đanh lại. Ánh mắt đỏ rực như máu.
— Vì cậu đấy. Vì cái ngày cậu biến mất, bỏ cô ấy lại giữa hiểu lầm và tuyệt vọng. Cô ấy đã bỏ kỳ thi, chạy trong mưa như kẻ hoảng loạn. Để rồi bị tai nạn. Mất trí nhớ.
Tôi lặng người. Nhưng Vũ chưa dừng lại:
— Cậu có biết cô ấy đã sống thế nào không?
… Mỗi sáng tỉnh dậy, cô ấy khóc. Không vì điều gì cả. Chỉ là một nỗi đau nào đó sâu trong tim mà cô ấy không thể gọi tên. Và dù chẳng còn nhớ cậu là ai, cô ấy vẫn đau. Như thể cả thanh xuân bị ai đó đánh cắp.
Tôi đứng bất động. Cảm giác như có ai đó vừa m.ó.c t.i.m tôi ra khỏi lồng ngực, bóp nghẹt nó bằng tay trần.
Nguyệt đã quên tôi.
Nhưng nỗi đau trong tim em — vẫn là tôi để lại.
[Chương ngoại: Một người ở lại
[Hồi tưởng của Tôn Vũ]
“Mày muốn biết vì sao cô ấy không nhớ mày à, Minh?”
“Vì cái đêm đó… chính mày đã g.i.ế.c c.h.ế.t một phần trí nhớ của cô ấy.”
Đêm đó, thành phố mưa như trút.
Tôi và Nguyệt đi bộ dưới mái hiên những con phố cũ, lòng đường loang lổ ánh đèn xe phản chiếu qua mặt nước. Em không nói gì. Im lặng suốt cả quãng đường, như thể mọi âm thanh trong em đã bị bóp nghẹt từ rất lâu, chỉ còn lại một khoảng trống dằn vặt.
Không một giọt nước mắt. Không một tiếng nấc. Chỉ đôi mắt trống rỗng, như đã nhìn thấy tận cùng mọi mất mát.
Tôi biết em vừa nhìn thấy bức ảnh đó.
Trên Facebook, trang tin học sinh vừa đăng:
“Thủ khoa đầu vào Đại học Y và bạn gái tin đồn xuất hiện tình tứ trong buổi lễ trao học bổng cho tân sinh viên.”
Quang Minh đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu rọi, ôm bó hoa và bảng hiệu Thủ khoa. Nguyệt Nga nghiêng người, môi khẽ chạm vào má cậu.
Tấm ảnh rõ đến mức tôi còn thấy vết mực lem trên ve áo sơ mi của Minh.
Tim tôi thắt lại. Còn em... đứng c.h.ế.t lặng, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại như thể muốn ngừng lại mọi thứ xung quanh.
Rồi em tắt máy, cất vào túi, và nói nhẹ tênh:
“Đi bộ một chút nhé.”
Tôi đi bên cạnh em, không nói gì. Tôi không phải chỗ dựa mà em cần, chỉ là một cái bóng quen thuộc — đủ yên lặng để không làm em vỡ tan.
Nguyệt không khóc. Có lẽ, nước mắt của em đã cạn từ nhiều ngày trước.
Từ cái đêm bố bị còng tay dẫn đi trước cổng nhà.
Từ khoảnh khắc nghe ai đó nói: “Minh và Nga chính thức thành đôi rồi”
Từ khi em nhận ra, người mà em tin tưởng nhất, cuối cùng cũng rời bỏ em — không một lời giải thích, chỉ còn lại sự im lặng đầy đớn đau.
Chúng tôi đi qua cây cầu sắt nơi từng là điểm hẹn của “bộ tứ”. Đây là nơi chúng tôi đã hứa sẽ gặp lại nhau mãi mãi, nơi những tiếng cười vang vọng giữa trời chiều hạ. Còn bây giờ, tất cả chỉ còn lại sự im lặng nặng nề của mưa và những bước chân mệt mỏi.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, rơi lộp độp trên mái tôn của bến xe buýt.
Tôi ngập ngừng:
“Đợi tớ chút. Tớ chạy mua ô.”
Em gật đầu. Vẫn cái gật đầu ngoan ngoãn như bao năm trước.
Tôi quay lưng chạy đi, chỉ vài phút thôi, nhưng khi tôi trở lại, trái tim tôi đã rơi thẳng xuống vực. Em không còn ở đó nữa.
Chỉ còn lại tiếng còi xe, tiếng người hét thất thanh.
Và rồi tôi thấy em — nằm giữa ngã tư, áo trắng bê bết máu…
… và tôi chỉ biết đứng đó, bất lực.
Tay em còn đang nắm chặt chiếc điện thoại vỡ nát, màn hình vẫn sáng lờ mờ dòng chữ:
“Bạn có muốn xoá ảnh không?”
Hai ngày sau, em tỉnh lại.
Tôi thức trắng trong phòng chờ, mười mấy tiếng đồng hồ không rời mắt khỏi cánh cửa cấp cứu. Khi y tá gọi tên, tôi gần như bật khóc.
Em mở mắt, đôi môi khẽ động đậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vũ… tớ nhớ cậu mà…”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y em, oà khóc nức nở như một đứa trẻ.
Em kể tôi nghe tất cả: chuyện hồi tiểu học từng bị cô giáo mắng vì viết sai tên, chuyện lớp 9 thi trượt học bổng vì quên điền họ mẹ, chuyện Thanh Vy từng khóc ầm lên trong nhà vệ sinh vì mất bút, chuyện tôi sang tận trường cấp 3 của em để tặng quà Valentine cho em …
Ký ức vẫn nguyên vẹn. Sâu sắc đến từng chi tiết nhỏ.
Chỉ duy nhất một khoảng trống.
“Phạm Quang Minh?” — tôi hỏi, hy vọng đến phát điên.
Nguyệt nhìn tôi, khẽ nhíu mày.
“Là ai vậy?”
Tôi c.h.ế.t lặng. Chỉ ba chữ, mà như một lưỡi dao, chặt phăng quá khứ.
Tôi bật cười. Một tiếng cười cạn kiệt, nghẹn như m.á.u đông trong cổ họng.
Em không quên tất cả.
Em chỉ quên duy nhất một người làm tan nát trái tim em.
Kể từ hôm đó, tôi đã chọn ở lại.
Làm người duy nhất có thể lắng nghe em khóc trong mơ. Làm kẻ đứng sau, lau nước mắt cho em khi em tỉnh dậy và không hiểu vì sao lòng mình lại thấy trống rỗng.
Tôi đã không thể giành lấy vị trí trong tim em suốt bao năm. Nhưng ít nhất, tôi có thể giữ cho những vết sẹo không rỉ m.á.u thêm lần nào nữa.
Và thế là, sau một khoảng lặng dài, tất cả những lời chưa nói bỗng như vỡ vụn, rơi xuống giữa chúng tôi.
Tôi gặp lại Tôn Vũ trong một hoàn cảnh tệ hại đến mức chẳng ai muốn bắt đầu lại mối quan hệ nào từ đó.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê cũ kỹ giữa Hà Nội, nơi gió lùa qua cửa sổ, kéo theo cả mùa thanh xuân đã ngủ quên.
Trên gò má cậu ấy vẫn còn vết m.á.u khô từ cú đ.ấ.m hôm qua. Của tôi.
Và cú đánh đó — tôi hiểu — chưa là gì so với những gì cậu ấy đã chịu đựng suốt 10 năm thay tôi.
Tôn Vũ không nhìn tôi ngay. Cậu ngồi quay mặt ra hướng cửa sổ, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn như thể đang cân đo từng phút Nguyệt đã từng chờ tôi quay lại.
Một lúc lâu sau, cậu mới cất tiếng. Giọng khàn và chậm.
– Cậu định quay lại… với tư cách gì?
Tôi không trả lời. Mọi danh xưng lúc này đều trở nên sáo rỗng.
– Một người bạn cũ? Một kẻ đã lỡ hẹn mười năm? Hay là người chưa từng dám gọi tên cảm xúc của mình?
Câu hỏi rơi xuống như một cái tát. Tôi nuốt khan.
– Cô ấy đã từng hỏi tôi… – Vũ nói, mắt vẫn nhìn ra ô cửa – ...liệu có phải cứ thích một người nào đó, cũng nhất định phải đau như vậy không?
Tôi thấy tim mình nhói lên. Dù cô ấy không hỏi tôi, nhưng tôi biết câu trả lời luôn ở đó – trong từng khoảng lặng mà tôi bỏ lỡ.
Tôi nhìn Vũ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thực sự thấy ánh mắt cậu ấy sắc lạnh như vậy. Một phần là ghen tuông, nhưng phần lớn hơn là giận.
– Tôi có thể chấp nhận làm người thay thế. Nhưng cậu thì không có quyền quay lại chỉ để khuấy lên mọi thứ rồi lại im lặng bỏ đi như 10 năm trước,” – Vũ quay sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt rực lên một tia giận dữ. – “Cậu quay lại để làm gì? Để lại tiếp tục một mối quan hệ mập mờ với cô ấy? Còn Nguyệt Nga thì sao? Suốt 10 năm qua tin đồn tình ái giữa 2 người vẫn chưa bao giờ dứt. Đừng nói với tôi là giữa 2 người hoàn toàn không có gì.
Tôi nhắm mắt lại. Những tiếng thì thầm cũ kỹ vang lên trong trí nhớ tôi — bức ảnh hôm ấy, chiếc hôn thoáng qua trên má, ánh mắt Nguyệt khi rời khỏi phòng thi trong cơn mưa tầm tã.
– “Tôi chưa từng yêu Nguyệt Nga,” tôi đáp, giọng khàn đặc. “Cũng chưa từng quen cô ấy. Bức ảnh đó…” tôi khẽ nói. “Là vào lễ trao học bổng đầu vào. Tôi đạt thủ khoa, còn Nga thì được học bổng hỗ trợ sinh viên. Ban tổ chức mời hai người đại diện lên chụp ảnh. Cô ấy bất ngờ thơm má tôi… và rồi ảnh lan truyền. Tôi không kịp ngăn lại. Không ngờ lại trở thành giọt nước cuối cùng khiến Nguyệt…”
Tôi không nói tiếp được, cổ họng tôi như thắt lại. Mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.
– Một bức ảnh, một khoảnh khắc. Nhưng đúng lúc nhất. Để kết liễu một trái tim.
Vũ nhìn thẳng vào tôi. Không còn giận, chỉ còn bất lực.
– Lúc đó, Nguyệt vừa biết tin bố bị bắt. Cậu có hiểu không? Và ngay lúc đó, cô ấy nhận được tin đồn cậu và Nguyệt Nga thành đôi. Cậu không nói, không giải thích, không làm gì cả. Và cậu nghĩ cô ấy sẽ đủ sức tự hiểu sao?
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức móng tay in hằn lên da. Tôi từng nghĩ mình rút lui để bảo vệ Nguyệt khỏi những điều tồi tệ. Nhưng hóa ra, tôi mới chính là điều tồi tệ nhất.
– Tôi cứ nghĩ mình lùi lại là để cô ấy bớt tổn thương. Hóa ra… chính tôi là người đẩy cô ấy vào nỗi đau ấy một mình.
Vũ thở dài, kéo theo một nỗi buồn không tên.
– Cậu luôn nghĩ mình chịu đựng nhiều nhất. Nhưng cậu đâu biết... cô ấy đã sống thế nào trong những năm tháng không ai chịu lên tiếng.
Tôi không thể phản bác. Vì tất cả những điều đó đều là thật. Và tôi, lại là người để điều đó xảy ra.
Vũ đẩy đến trước mặt tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ, có ổ khóa nhưng không khóa. Bên trong là những bức thư tay, những mảnh giấy học trò gập làm tư, những trang nhật ký ố vàng, và một vài mẩu giấy note nhỏ có hình mèo dễ thương ở góc.
– Cô ấy quên hết rồi – Giọng Vũ không còn gay gắt, nhưng mỗi chữ như đ.â.m vào da thịt – nhưng đêm nào cũng khóc trong mơ. Cậu nghĩ điều đó có nghĩa gì?
Tôi im lặng.
– “Tôi không thể chịu đựng thêm nữa,” Vũ nói, giọng trầm và mệt mỏi. “Mười năm qua tôi đã ở bên Nguyệt, nhưng chưa bao giờ có được trái tim cô ấy. Nguyệt mà trước đây tôi yêu là một cô gái dịu dàng, với ánh mắt lấp lánh luôn ẩn chứa nụ cười. Nhưng mười năm rồi, tôi chưa một lần thấy lại ánh mắt đó nữa. Tôi thấy cô ấy giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng, thấy cô ấy vô cớ bật khóc nức nở, đau đớn đến mức ngất đi. Mười năm ấy với Nguyệt là đau khổ. Nhưng tôi cũng đau không kém. Tôi không thua cậu, Minh, mà thua chính người con gái tôi yêu. Ngay cả khi lý trí không còn tỉnh táo, ngay cả khi tôi là người đàn ông duy nhất ở bên cạnh cô ấy trong suốt mười năm qua, trái tim cô ấy vẫn chỉ đau vì một người mà cô ấy chẳng còn nhớ tên.”
Tôi không biết phải nói gì. Có một cảm giác nghẹn ngang ngực, không thở nổi.
Tôi mở chiếc hộp ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một bức thư tay không đề ngày tháng. Ngón tay tôi dừng lại ở vết mực loang nơi cuối trang. Nét chữ vẫn là của Nguyệt — quen thuộc đến mức chỉ cần liếc qua tôi cũng nhận ra. Nhưng hôm nay, từng dòng, từng chữ ấy lại như d.a.o cứa thẳng vào tim tôi.
“Nếu có một ngày nào đó cậu đọc được những dòng này, Minh à…”
Tôi thở ra một nhịp, nghẹn lại.
Không ngờ cái ngày ấy đến thật…
Chỉ là… đến quá muộn.
Đến khi em đã không còn nhớ tôi là ai nữa.
Tôi đọc đi đọc lại đoạn đó, như thể não bộ không tin được vào những gì đang nhìn thấy. Câu nào cũng đau. Nhưng đau nhất, là khi biết người con gái ấy… từng chờ tôi lâu đến vậy. Đã từng hy vọng. Từng gồng mình cố gắng, chỉ để đứng trước mặt tôi và nói ba chữ đơn giản thôi:
“Tớ thích cậu. Từ rất lâu rồi”
Còn tôi thì sao?
Tôi lại là người khiến em phải viết những dòng tuyệt vọng này trong một góc khuất lạnh lẽo của bến xe, với trái tim vỡ vụn và đôi mắt đỏ hoe mà không ai biết đến.
Nguyệt từng muốn ôm tôi từ phía sau, từng muốn nói với tôi rằng tôi cũng đáng được yêu thương.
Mà tôi — lại chỉ để lại cho em một câu “xin lỗi” nhẹ tênh, và một ánh mắt ái ngại.
Tôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những hy vọng trong em, bằng chính sự im lặng và hèn nhát của mình.
Tôi muốn hét lên. Muốn kéo em vào lòng mà nói rằng:
Không phải hiểu lầm. Là thật. Mọi thứ em viết ra… em đâu có biết, em vừa viết luôn cả trái tim tôi ở trong đó.
Tôi lật giở từng trang nhật ký đã úa màu thời gian. Tay tôi run. Không phải vì rượu, mà là vì những con chữ đang gào thét trong im lặng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên mình ngồi cạnh Quang Minh. Cậu ấy không nói nhiều, nhưng mình cứ thấy hồi hộp mãi. Tại sao nhỉ?”
Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu. Không biết đã đọc đi đọc lại bao lần.
Chỉ biết đến khi giọt nước mắt rơi xuống làm nhòe một trang giấy, tôi mới nhận ra — mười năm qua, người đau không chỉ là tôi.
Là Nguyệt. Là cô bé lớp 6 lần đầu biết thích. Là cô gái 17 tuổi đã gắng gượng viết lại từng dòng hồi ức, mong một ngày nào đó… tôi đủ can đảm để đọc.
Và hôm nay, tôi đã đọc được.
Nhưng người viết — đã không còn nhớ vì sao mình từng viết nữa rồi.