Tôi vẫn luôn nghĩ, sau mười năm, ký ức về một người sẽ phai nhạt dần, như những cánh hoa rơi bị cuốn bay trong gió — nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như thể người ấy chưa từng tồn tại.
Năm 27 tuổi, tôi được gọi là 'hoàng tử y khoa' — một danh xưng nghe có vẻ hào nhoáng nhưng chẳng khiến tôi cảm thấy tự hào. Tôi có mọi thứ: bằng Tiến sĩ Thần kinh học từ Đại học Stanford, những công trình được vinh danh, ánh đèn sân khấu, những tràng vỗ tay. Nhưng tôi vẫn thiếu một điều quan trọng nhất — là em.
Ánh Nguyệt — người con gái tôi đã yêu sâu sắc năm 17 tuổi nhưng lại đột ngột biến mất khỏi thế giới của tôi như thể chưa từng tồn tại.
Sau ngày thi cuối năm ấy, tôi đứng chờ em nơi cổng trường, ngay cả khi chỉ còn tiếng chổi lạo xạo của bác bảo vệ. Nhưng em không đến. Không một tin nhắn, không một lý do, không một dấu hiệu nào cho thấy em vẫn nhớ về tôi.
Rồi tôi nghe được những tin đồn vỡ vụn: Bố em bị bắt, nhà em bị siết nợ, đập phá. Em biến mất khỏi thị trấn nhỏ ấy, không một lời từ biệt. Tôi gọi điện, nhắn tin, hỏi thăm hết bạn bè cũ, hàng xóm xung quanh, đến cả những giáo viên từng dạy cấp ba… nhưng tất cả đều trả lời: “Không biết”.
Cảm giác bất lực ấy nuốt chửng tôi suốt nhiều năm. Giận em, nhưng trong từng đêm không ngủ, tôi lại tự hỏi: Mình đã làm gì sai, sao em lại không thể tìm đến tôi khi mọi thứ trở nên tồi tệ?.
Tôi mang theo câu hỏi ấy đến tận hôm nay, khi đứng giữa hội trường Trung tâm Hội nghị Quốc gia trong buổi ra mắt dự án liên kết y khoa toàn cầu “NeuroConnect” – một đề án mang tính cách mạng trong chẩn đoán và điều trị bệnh lý thần kinh bằng công nghệ AI tích hợp mô hình học sâu. Đây là dự án lớn đầu tiên được chính phủ hợp tác cùng nhiều viện nghiên cứu hàng đầu thế giới, và tôi là một trong ba trưởng nhóm sáng lập.
Ánh đèn vàng chiếu rọi xuống khán đài, phản chiếu lớp kính trong suốt của màn hình LED chiếu slide. Tiếng máy ảnh lách tách vang lên không ngừng. Tôi vừa hoàn thành bài phát biểu khai mạc thì nghe thấy giọng một phiên dịch viên cất lên, nhẹ nhàng, rõ ràng, đều đặn từng nhịp dịch thuật trực tiếp từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Tôi quay đầu lại… và nhìn thấy em.
Đột nhiên, giữa hàng trăm ánh mắt, tôi thấy em. Ánh sáng từ màn hình LED chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt đã trưởng thành hơn trước, nhưng không thể lẫn vào đâu được — Ánh Nguyệt. Tôi nhận ra ngay, dù em đã thay đổi, giọng nói ấy, nét mặt ấy, chẳng thể nào quên được. Thế nhưng em vẫn đứng đó, lạnh lùng như tượng đá, không một lần nhìn về phía tôi.
Ánh Nguyệt.
Cái tên ấy tưởng như đã ngủ quên cùng những trang nhật ký cũ kỹ và kỷ niệm phủ bụi. Thế mà bây giờ, nó đột ngột vang lên, rõ ràng đến nỗi từng mạch m.á.u trong tôi như thắt lại.
Em không nhìn tôi. Không một cái liếc mắt. Không một chút ngập ngừng trong cử chỉ, không một gợn ngỡ ngàng trong giọng nói. Mọi thứ nơi em đều bình thản – đến vô tình.
Tôi cứ ngỡ sẽ thấy nơi ánh mắt ấy chút gì đó quen thuộc, dù chỉ là một thoáng ngỡ ngàng hay bối rối. Nhưng không. Ánh nhìn của em… là của một người xa lạ hoàn toàn.
Tôi nhận ra em ngay lập tức. Nhưng còn em — lại không biết tôi là ai.
Mười năm, tôi chưa từng yêu ai khác. Không phải vì tôi không thể, mà vì tôi không muốn. Không ai có thể thay thế được người con gái năm ấy — người đã bước vào tuổi mười bảy của tôi như một giấc mơ, để rồi rời đi như một cơn ác mộng.
Tôi chưa từng quên em. Chỉ là tôi không ngờ — người quên lại là em.
Trái tim tôi lỡ một nhịp, rồi hai.
Và rồi ký ức năm mười tám tuổi tràn về, như thể chưa từng bị vùi lấp.
Chiều hôm ấy, chúng tôi hẹn nhau sau môn thi cuối cùng. Ngay sau tiếng trống kết thúc, tôi đã chạy ra khỏi phòng, băng qua biết bao nhiêu con phố chật kín người, tim đập không theo nhịp nào cả. Trong đầu tôi, chỉ có một điều: “Cuối cùng cũng đến ngày tôi có thể nói điều đó thành lời.”
Tôi đứng trước cổng trường, tay cầm món quà nhỏ. Gió tháng Bảy oi ả, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi. Nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài nôn nóng. Em bảo sẽ chờ. Còn tôi — có cả một thế giới muốn nói.
Tôi đã đứng đó, bất động, mặc cho thời gian trôi qua từng phút.
Mười lăm phút.
Ba mươi phút.
Một tiếng.
Thời gian như ngừng lại, chỉ có tôi với những suy nghĩ trống rỗng.
Điện thoại im lặng. Tin nhắn không hồi âm.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy sợ. Không phải sợ bị từ chối. Mà là sợ … sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Tối hôm đó, tôi về nhà với món quà vẫn còn trong tay. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Và rồi những ngày sau đó, chỉ còn lại sự im lặng. Không lời giải thích. Không một câu từ biệt.
Ban đầu, tôi nghĩ em chỉ bị thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Rằng chỉ cần đợi thêm một ngày, em sẽ nhắn lại. Nhưng rồi một ngày, rồi hai ngày. Một tuần. Một tháng. Và tôi nhận ra… em đã thực sự rời đi.
Tôi đã trách mình. Không phải một lần.
Giá như mình tỏ tình sớm hơn.
Ngay từ năm lớp 8, khi tôi vô tình thấy tên mình được viết trong mép vở của em — rất nhỏ, rất nhạt, nhưng là thật.
Hay cái ngày tôi lấy hết dũng khí nhắn tin với em dưới danh nghĩa Chàng thơ, rồi nhận lại từ em dòng tin nhắn:
“Vì tớ thích Quang Minh. Ngoài Quang Minh ra, thì ai cũng như nhau.”
Tôi đã ngây người. Không tin nổi. Nhưng rồi tôi… lại im lặng.
Cả đêm giao thừa hôm ấy nữa. Sau tin nhắn: “T là Phạm Quang Minh”, tôi đã nắm chặt điện thoại. Đã định nhắn thêm một câu thôi:
“Và t thích Nguyệt. T thích cậu từ rất lâu rồi.”
Nhưng rồi lại xoá.
Chỉ cần thêm một dòng tin.
Chỉ cần thời gian quay trở lại lúc đó.
Không — không cần sớm đến thế.
Chỉ cần hai ngày thôi. Hai ngày trước, vào cái buổi tối chúng tôi gặp nhau trước kỳ thi...
Tôi sẽ không chờ đợi nữa. Tôi sẽ nắm tay em và nói với em rằng:
“Tớ thích cậu. Rất thích.”
Nhưng tôi đã không nói.
Và giờ thì… không còn cơ hội nữa.
Giấc mơ năm ấy đã tan vỡ từ lâu. Và những lời tôi từng muốn nói — giờ chẳng còn ai để lắng nghe.
Nhưng tôi không thể quên. Chưa bao giờ quên.
Em cúi đầu chào khi kết thúc phần phiên dịch.
Vẫn là dáng người mảnh mai ấy, giọng nói ấy, bước đi ấy…
Chỉ là ánh mắt không còn chút quen thuộc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như thể tôi chưa từng tồn tại trong thế giới của em.
Tôi đứng yên, bất động giữa tiếng vỗ tay của hội trường.
Mọi thứ xung quanh mờ dần, như thể có gì đó mỏng manh, dễ vỡ đang tan biến trước mắt tôi,
chỉ còn duy nhất một cảnh tượng hiện rõ:
Em bước xuống bậc thềm, dừng lại bên cạnh một người đàn ông đang chờ sẵn.
Người ấy mỉm cười,
đưa tay đỡ lấy tập tài liệu trên tay em,
rồi rất tự nhiên đặt tay lên vai em —
như thể đó là một thói quen quen thuộc từ lâu lắm rồi.
Tôi nhận ra người đó.
Tôn Vũ.
Cậu ấy đã trưởng thành, cao lớn, vững chãi… và đang ở bên cạnh em.
Một phần trong tôi đã hy vọng, rất ngây thơ thôi,
rằng Vũ vẫn chỉ là bạn thân như xưa.
Nhưng rồi… tôi nhìn thấy trên ngón áp út của em —
một chiếc nhẫn nhỏ, sáng lấp lánh dưới ánh đèn hội trường.
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi không chờ buổi tiệc kết thúc.
Cũng không đợi ai chào tạm biệt.
Chỉ một mình, lặng lẽ rời khỏi sảnh trong làn gió lạnh đầu đông tràn vào hành lang dài hun hút.
Bước chân tôi nặng như thể vừa đi ra khỏi một cơn mê.
Có lẽ đúng là mộng thật.
Cơn mộng kéo dài suốt mười năm, giờ đây bỗng chốc sụp đổ ngay trước mắt tôi, từng mảnh vỡ rơi xuống như những ký ức vụn vỡ.
Em không nhớ tôi.
Không phải là “quên đi” như người ta thường nói khi muốn bắt đầu lại.
Là “không biết” — triệt để, tuyệt đối, như chưa từng có một Phạm Quang Minh nào hiện diện trong ký ức của em.
Tôi lục tung trí nhớ, lật đi lật lại từng khoảnh khắc, từng tin nhắn, từng đoạn ký ức đã cũ mềm.
Những ký ức cũ kéo đến như một thước phim tua ngược, tôi không ngăn được bản thân mình rơi vào quá khứ — nơi mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên lớp 8 khi tôi được chuyển chỗ xuống bàn cuối để ngồi cạnh em. Chắc em không biết chính tôi đã chủ động xin thầy chủ nhiệm được chuyển chỗ với lý do “ngồi bàn cuối để tiện giám sát cả lớp hơn”, “ngồi cùng với mấy bạn đội tuyển Anh để học hỏi thêm”. Nhưng lý do thực sự là gì chỉ mình tôi biết rõ. Tôi không dám nhìn em thật lâu, nhưng chỉ vài khoảnh khắc thoáng qua cũng đủ để hình ảnh em không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi, một cô bé chubby xinh xắn, dễ thương, với nước da trắng mướt, mái tóc đen dài tết b.í.m hai bên và đôi mắt to tròn long lanh như biết nói. Lúc nào trên tay em cũng là cây bút mực tím, bận rộn ghi chép gì đó trong một quyển sổ nhỏ hình mèo kitty. Và một lần vô tình, tôi đã thấy tên mình được ghi ở trong đó. Đó là lần đầu tiên trái tim tôi loạn nhịp vì một người.
Tôi vẫn nhớ tất cả, từng chi tiết nhỏ nhặt. Nhưng em thì không nhớ gì, những khoảnh khắc, những tin nhắn, tất cả như chưa từng xảy ra.
Tôi gượng thoát khỏi cơn trôi dạt của ký ức. Nhưng thực tại còn lạnh lẽo hơn nhiều.
Tối hôm ấy, tôi không về nhà.
Cũng không đến bệnh viện.
Tôi không biết sao mình lại quay về quán cà phê cũ đó, nơi em từng bảo có chuyện quan trọng muốn nói, nơi chúng tôi từng hẹn gặp nhau sau buổi thi cuối cùng.
Gọi một ly đen đá, tôi ngồi ở bàn cũ, nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa kính.
Điện thoại reo. Là Tôn Vũ.
Tôi ngần ngừ một lúc rồi bắt máy.
Giọng cậu ấy vẫn trầm, nhưng có gì đó gắt gỏng bên dưới vẻ điềm tĩnh:
— Cậu vẫn chưa chịu từ bỏ à?
Tôi không đáp.
Vũ thở dài, rồi nói chậm rãi:
— Cô ấy... không nhớ được gì đâu. Và tôi không muốn cậu làm mọi thứ rối thêm nữa.
Tôi vẫn im lặng.
Phía bên kia, Vũ dừng lại vài giây, như đang cân nhắc điều gì. Cuối cùng, cậu ấy nói, gần như ném vào tôi:
— Dù sao... cậu cũng nên biết. Tôi và Nguyệt sắp cưới. Thiệp sẽ gửi sau.
Hai ngày sau, tôi nhận được chiếc thiệp.
Tôi không mở ra.
Không cần.
Mà cũng chẳng dám.
Chỉ cần một dòng chữ in tên em bên cạnh tên cậu ấy thôi …
tôi biết mình sẽ không chịu nổi.
Và tôi hiểu rằng lần gặp lại này… không phải là món quà tôi từng chờ đợi. Mà là sự trừng phạt cho một người đã yêu, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để giữ lấy.