Tôi trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết với một tâm thế rất khác. Vẫn là sân trường cũ, lớp học cũ, mùi bảng phấn quen thuộc... nhưng tôi thì không còn là cô gái mơ hồ của năm trước nữa. Có điều gì đó trong tôi đã dịch chuyển — âm thầm, nhưng mãnh liệt. Như thể một ngọn sóng lặng lẽ, nhưng đủ sức cuốn trôi mọi do dự.
Tôi bắt đầu dậy từ 5 giờ sáng mỗi ngày. Bàn học phủ đầy giấy nhớ, kín mít những cụm từ mới, cấu trúc khó, và cả những đoạn văn lắt léo từng khiến tôi nhíu mày cả buổi mới hiểu. Tôi tự in đề ôn thi đại học từ các năm trước, luyện đi luyện lại đến mức các ngón tay cũng bắt đầu chai sần.
Lũ bạn trong lớp bắt đầu gọi tôi là “mọt Nguyệt”. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ cười – nụ cười giấu kín một bí mật bé con:
“Tôi muốn đậu Ngoại ngữ Hà Nội. Muốn được ở cùng một thành phố với cậu.”
Lúc nào tôi cũng tự nhắc mình: phải giỏi hơn nữa, chăm chỉ hơn nữa, xuất sắc hơn nữa. Không phải để được ai công nhận.
Mà là để khi đứng trước cậu, tôi có đủ dũng khí để nói rằng tôi thích cậu — thẳng thắn, không vòng vo, không giấu giếm.
Có những buổi tối học đến mụ mị, tôi chỉ cần một dòng “Cố lên” của cậu cũng thấy tim ấm lại.
Quang Minh… luôn là một người tôi không thể bắt kịp.
Từ năm lớp 9 đã có học bổng thành phố, từng vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia, là cái tên thường xuyên được nhắc đến trong các diễn đàn của dân chuyên. Thậm chí, tôi từng thấy cậu trong một đoạn clip phỏng vấn ở trại hè khoa học — nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt kiên định.
Còn tôi... ở một thế giới khác.
Trường chuyên tỉnh nhỏ, đội tuyển Anh thiếu tài liệu, giáo viên vừa lo ôn thi, vừa lo điểm số đủ để duy trì biên chế. Tôi mới chỉ có giải Nhì tỉnh. Nhưng tôi đã cày ngày cày đêm để giành hạng Nhất khối trong kỳ thi thử vừa rồi.
Lúc nào tôi cũng tự nhủ: cố thêm chút nữa, giỏi hơn chút nữa — không để chứng minh với ai, mà để xứng đáng với ánh mắt của cậu.
Có những ngày, tôi ước gì mình được học chung trường với cậu.
Để mỗi sáng vô tình gặp nhau ở hành lang, để giờ ra chơi chỉ cần quay đầu là thấy một gương mặt quen, để không phải đợi đến những buổi họp lớp hiếm hoi mới có thể nhìn thấy cậu ngoài đời thật.
Nhưng thực tế là… tôi học ở một trường chuyên tỉnh. Còn cậu thì ở tận Hà Nội. Gần trăm cây số.
Một khoảng cách đủ xa để tôi phải học cách quen với việc nhớ một người… qua màn hình điện thoại.
Chúng tôi vẫn nhắn tin mỗi ngày. Không còn là những tin nhắn cụt lủn như hồi lớp 10 nữa.
Cậu hỏi tôi ăn sáng chưa, tôi kể chuyện lớp mình vừa có “drama” giữa hai bạn nữ vì một chàng trai lớp bên. Cậu gửi tôi ảnh một trang sách hay, tôi gửi lại tấm ảnh bình minh chụp vội qua ô cửa phòng ký túc.
Có hôm, tôi thi giữa kỳ căng thẳng, cậu lặng lẽ gửi một dòng tin:
“Cố lên. Hôm nay không giỏi cũng không sao. Ngày mai vẫn là chính mình.”
Tôi lưu lại tất cả những dòng tin nhắn như thế. Như thể sợ một ngày nào đó, chúng sẽ biến mất.
Có lần tôi than thở:
- Dạo này áp lực quá Minh ạ. Cứ thấy mình học mãi mà chẳng đâu vào đâu.
Cậu nhắn lại gần như ngay lập tức:
- Nguyệt mà còn thấy thế thì chắc cả nước này ai cũng nên bỏ thi mất. Cậu đang làm tốt lắm, đừng nghi ngờ bản thân nữa.
Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, tôi cũng có thể mỉm cười cả buổi. Quang Minh luôn biết cách khiến tôi cảm thấy đặc biệt. Nhưng chính vì vậy mà tôi lại càng hoang mang. Tôi là gì trong lòng cậu? Có những lúc, tôi đã gần như tin rằng mình là người duy nhất.
Như khi cậu gửi cho tôi bản thu âm đọc đoạn tiếng Anh tôi yêu thích, giọng trầm và ấm đến mức tôi nghe đi nghe lại không biết chán.
Hay khi cậu gửi ảnh góc học tập của mình, khoe chiếc đèn bàn giống hệt tôi, rồi nhắn kèm:
“Thấy đèn giống ai không? Cho dễ có cảm hứng học bài.”
Những điều nhỏ như vậy… khiến trái tim tôi chao đảo. Và càng chao đảo, tôi lại càng sợ — sợ rằng mình đang tự vẽ nên một câu chuyện mà chỉ có mỗi mình là nhân vật chính.
Nhưng rồi, mỗi lần họp lớp, tôi lại nhìn thấy một Quang Minh rất khác — cởi mở, thân thiện, gần gũi với tất cả mọi người. Cậu trò chuyện với Vy rất vui vẻ, chụp ảnh cùng nhóm bạn, thậm chí còn trêu đùa với mấy bạn gái cùng lớp cũ.
Lúc ấy, tôi thấy mình thật ngốc.
Hoá ra tôi cũng chỉ là một trong số rất nhiều người mà Minh đối xử tốt như vậy.
“Cậu có thích tôi không?”
Đã bao lần tôi tự hỏi. Bao lần ngón tay gõ dòng ấy trong khung chat, rồi lại lặng lẽ xoá đi.
Có lẽ… vì tôi sợ câu trả lời.
Sợ nếu cậu nói “không”, tôi sẽ không còn lý do để giữ lấy niềm tin mong manh ấy nữa.
Còn nếu cậu im lặng… tôi cũng chẳng biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện như chưa từng có gì xảy ra bằng cách nào.
Có mấy lần gọi điện cho Vy, tôi đã kể về nỗi bận tâm ấy. Rằng đôi khi tôi thấy mình thật đặc biệt trong mắt cậu — nhưng cũng có lúc, tôi lại như thể chỉ là một trong số rất nhiều người cậu đối xử tốt.
Ở mỗi buổi họp lớp, tôi từng thấy Minh nói chuyện thoải mái với bất kỳ ai. Ánh mắt cậu sáng lên mỗi khi kể một câu chuyện hài hước, hoặc chăm chú lắng nghe ai đó chia sẻ điều gì thú vị.
Có những người con gái xinh hơn tôi, nổi bật hơn tôi, chủ động hơn tôi…
Mỗi lần như thế, tôi lại tự hỏi:
Liệu mình có thực sự là người duy nhất?
Hay chỉ là một lựa chọn tạm thời, giữa những ngày chông chênh của tuổi trẻ?
Tôi không kể điều đó cho Vũ. Nhưng hình như… cậu ấy vẫn nhận ra tâm trạng của tôi, mỗi lần gọi điện hỏi thăm.
Vũ chẳng bao giờ vòng vo, cậu luôn thẳng thắn theo cái cách rất đặc trưng của riêng mình:
– Cậu lại nghĩ về cậu ta à?
– Gì mà nghĩ…
– Tớ không biết cậu ta có gì hay ho mà khiến cậu cứ bận tâm mãi như vậy.
Tôi bật cười: “Cậu ta học giỏi, nói chuyện hay, lại còn thơ ca …”
Vũ nhếch môi bên kia đầu dây.
– Ừ, chắc tại tớ chỉ biết pha trò chọc cậu cười nên không được tính là ‘hay ho’.
– Không phải vậy.
– Nguyệt này!
Vũ gọi tên tôi — lần này không còn giọng đùa cợt nữa.
– Tớ biết cậu không thích tớ. Nhưng điều đó không ngăn được tớ thích cậu. Tớ vẫn sẽ thích, dù cậu có chọn ai đi nữa.
Tôi im lặng.
Có thứ gì đó chạm nhẹ vào lòng. Như một nhành cỏ đung đưa qua hàng rào ký ức.
Cả Vy và Vũ đều là những người rất quan trọng với tôi.
Chúng tôi không còn học cùng trường từ khi vào cấp ba, mỗi đứa một hướng, một guồng quay.
Nhưng tôi biết: chỉ cần tôi cần, họ vẫn sẽ có mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi vẫn chưa biết chuyện giữa tôi và Minh sẽ đi đến đâu.
Nhưng tôi đã hạ quyết tâm — sau kỳ thi đại học, tôi sẽ hỏi cậu ấy một lần cho rõ.
Nếu Minh không phải là người bước tới trước, thì tôi sẽ là người chủ động.
Để một lần trong đời, tôi không còn phải đoán nữa.
Không còn lửng lơ giữa những điều nửa vời.
Dù kết quả là gì, tôi muốn khép lại chương thanh xuân này một cách trọn vẹn — không bỏ ngỏ, không tiếc nuối.
Bởi vì… có những người, chỉ cần lỡ một lần, là lỡ cả một đời.
Tháng Ba.
Nắng đã bắt đầu hanh hao hơn.
Hoa bàng đầu mùa rụng kín sân trường.
Mỗi sáng đi học, tôi lại tưởng tượng đến viễn cảnh mình đứng trước cổng trường Đại học, tay cầm bảng điểm, và mỉm cười nói với cậu:
“Tớ thích cậu.
Từ rất lâu rồi.”
Càng bước vào giai đoạn nước rút, tôi càng cảm thấy áp lực đè nặng lên vai mình. Tôi nhất định phải bắt kịp Quang Minh, phải xứng đáng để đi bên cạnh cậu ấy.
Quang Minh đặt mục tiêu vào top 3 Đại học Y Hà Nội để giành học bổng du học. Tôi đặt cược cả tương lai vào mục tiêu đỗ thủ khoa Ngoại ngữ Quốc gia. Thanh Vy thì hồ hởi với giấc mơ trở thành MC nổi tiếng, đang luyện nói mỗi ngày để thi vào Học viện Báo chí. Còn Tôn Vũ – người mà tôi vẫn quen gọi là “thằng bạn không chịu lớn” – lại có một lựa chọn hoàn toàn khác biệt: không thi đại học, mà theo đuổi sự nghiệp Esports chuyên nghiệp, cùng ước mơ học thiết kế game để tạo ra một thế giới riêng của mình.
Chúng tôi – bộ tứ bàn cuối năm nào – mỗi đứa đã có một hướng đi, một hành trình.
Nhưng vào những ngày mỏi mệt nhất… tôi lại hay nhớ về những buổi trưa ngủ gục trên bàn, những trò chọc ghẹo của Vũ, những lần Vy kéo tay tôi đi trốn tiết — và ánh mắt Quang Minh lặng lẽ nhìn tôi qua khung cửa lớp…
Tôi không dám nói rằng mình mạnh mẽ. Cũng không dám chắc rằng tình cảm tôi dành cho Quang Minh sẽ có một kết thúc đẹp. Nhưng tôi biết rõ một điều: nếu không bước tới, tôi sẽ tiếc cả đời.
Tôi học ngày học đêm, đến mức nhiều đêm nằm xuống mà đầu vẫn quay cuồng trong mớ từ vựng và công thức, mắt cay xè, tay mỏi nhừ. Tôi bắt đầu mất ngủ. Có hôm cả đêm chỉ chợp mắt được một tiếng, sáng ra lại đến lớp với đôi mắt sưng mọng.
Minh dường như nhận ra điều đó. Tin nhắn của cậu gửi đến đều đặn mỗi tối:
“Đừng ôn tới khuya quá.”
“Mai có tiết tiếng Anh à? Đọc trước cho đỡ áp lực.”
“Ngủ sớm chút đi, tốt cho trí nhớ.”
Nhưng tất cả những lời động viên ấy, dù nhẹ nhàng đến đâu, cũng không thể chữa được sự mệt mỏi âm ỉ trong lòng tôi.
Tôi kể điều đó cho Thanh Vy trong một cuộc gọi lúc nửa đêm. Vy thì thở dài như thể chẳng còn gì ngạc nhiên:
— Mày mê người ta quá rồi, Nguyệt ơi. Mê đến mức hành xác bản thân.
Tôi cười khẽ:
— Ừ. Nhưng mà không phải kiểu mê kiểu mù quáng đâu. Tao chỉ muốn... tốt hơn. Để nếu có ngày đứng cạnh cậu ấy, tao sẽ không phải thấy mình nhỏ bé.
Vy im lặng một lát, rồi nói bằng giọng trầm lại:
— Tao hiểu. Nhưng cũng phải giữ sức nữa. Chứ thi chưa xong mà sụp trước thì có giỏi mấy cũng vô ích.
Tôi biết Vy nói đúng. Nhưng cảm xúc thì đâu phải lúc nào cũng nghe lời.
Thế rồi, vào một buổi chiều thứ Bảy, khi tôi đang gục mặt trên bàn sau một đêm trắng vì căng thẳng, tôi nhận được tin nhắn:
“Ra ngoài một lát đi. Minh đang đứng trước cổng ký túc.”
Tôi tưởng mình hoa mắt. Mắt nhòe đi, còn tim thì đập loạn, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi nắm vội áo khoác, chạy như bay xuống cầu thang. Và ở đó, giữa ánh nắng tháng ba vàng rực, Quang Minh đang đứng, tay đút túi áo, mắt cụp xuống như thể ngại ngùng.
Cậu đã đến. Từ Hà Nội về đây.
Chỉ để gặp tôi.
Dưới hàng hoa bàng đang rụng trắng sân, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình khẽ thốt lên — như thể đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
— Cậu... sao cậu lại ở đây?
Minh cười, nhẹ như nắng xuân:
— Không phải vì có người ốm mãi không chịu khỏi à?
Tôi cười.
Mọi cảm xúc trong tôi như vỡ oà — không rõ vì mệt mỏi, vì vui sướng, hay vì bất ngờ nữa.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế đá trước sân ký túc. Tôi pha trà gừng, Minh mang theo một túi giấy đựng toàn các loại vitamin và chocolate đen. Cậu bảo: đắng một chút mới tỉnh. Rồi dúi vào tay tôi thanh chocolate như thể đó là phương thuốc bí mật dành riêng cho tôi. Cậu ngồi đó, kể chuyện về lớp ôn thi đội tuyển Toán quốc gia, về lần bị thầy giáo chỉnh giữa lớp vì sơ suất nhỏ. Tôi nghe, vừa thấy buồn cười, vừa thấy cậu gần gũi biết bao. Cậu không hoàn hảo như tôi tưởng. Nhưng chính điều đó khiến tôi càng thích cậu hơn.
Trước khi về, Minh dặn:
— Nếu thấy mệt quá, đừng cố gồng. Cậu mà sụp xuống thật thì... tớ chẳng biết phải làm sao đâu.
Tôi cười nhẹ:
— Ừ. Cảm ơn cậu đã đến.
Tối hôm đó, tôi học lại bài cũ với tinh thần khác hẳn. Có lẽ, sự xuất hiện của Minh, dù chỉ là một buổi chiều, cũng đủ làm dịu lại những hoảng loạn trong tôi.
Vài ngày sau, trong một lần nói chuyện với Tôn Vũ, tôi kể lại chuyện Minh đến thăm.
Vũ nghe xong, chỉ gật đầu, rồi cười lém lỉnh:
— Ờ, cũng được đấy. Đỡ mất công tớ phải bắt xe lên thăm trước.
Tôi bật cười:
— Tớ mà ốm vì cảm lạnh thì được. Chứ cái này là ốm vì cạn serotonin ấy.
Vũ chép miệng:
— Cậu cứ thế này, người ta không thương thì uổng thật.
Tôi ngập ngừng:
— Vũ này... nếu sau này tớ và Minh không ...
Vũ nhìn tôi, lần hiếm hoi không đùa cợt. Giọng cậu trầm xuống, khác hẳn mọi lần:
— Tớ không mong cậu thất bại để được chen vào đâu. Nhưng tớ vẫn ở đây. Lúc nào cũng ở đây.
Tim tôi khẽ nhói. Không phải vì áy náy… mà vì tôi hiểu — giữa những hoang mang không tên, vẫn luôn có người lặng lẽ ở lại.