Chiếc vali màu hồng được kéo ra từ gầm giường, bụi phủ lấm tấm. Mỗi tiếng kẹt kẹt của bánh kéo vang lên khô khốc, nghe như chạm vào một đoạn ký ức cũ. Tôi lau sạch nó bằng một chiếc khăn cũ, rồi tỉ mẩn xếp từng món đồ vào trong—tài liệu luyện đề đã sờn gáy, chiếc áo sơ mi đồng phục mà tôi luôn xem là bùa may, và một tập thơ nhỏ, mềm nhũn ở gáy, chưa từng dám cho ai biết mình luôn giấu mang theo.
Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng hôm nay chúng lại mang một cảm giác khác hẳn—rạo rực, mong chờ, và một chút hồi hộp không rõ ràng, như thể điều gì đó lớn lao sắp đến.
Ba tháng cuối cấp trôi qua như một cuộc đua đường dài. Tôi học, ghi nhớ, luyện đề như thể đang cố gắng vươn tới ai đó đứng ở phía trước—cậu học sinh xuất sắc của một trường chuyên Hà Nội, người từng được gọi là “Chàng thơ” của tôi, người mà tôi vẫn không ngừng ngưỡng mộ và cố gắng để trở nên xứng đáng – Quang Minh.
Cậu chưa từng nói một lời nào yêu tôi, nhưng trong từng tin nhắn muộn, từng lần xuất hiện bất ngờ giữa mùa ôn thi, tôi đều cảm thấy trái tim mình đang lớn dần lên vì ai đó.
– Ê, đã chuẩn bị xong chưa thủ khoa tương lai? Không đem cả cái tủ quần áo theo à?
Giọng Tôn Vũ vang lên ngoài cửa phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn ra, thấy cậu đang đứng khoanh tay, cười cợt nhả như thường lệ.
– Cậu đến đây làm gì? Có thi đâu mà xuống Hà Nội?
– Không thi thì không được đi chắc? Người ta là hộ vệ riêng cho Ánh Nguyệt mà.
Tôi khựng lại một chút rồi bật cười. Vũ luôn như vậy—lầy lội, ồn ào, nhưng cũng là người duy nhất luôn ở cạnh tôi mà chẳng cần lý do.
Buổi tối hôm ấy, “bộ tứ bàn cuối” hẹn nhau ăn lẩu ở một quán quen trong thị trấn trước khi đứa nào đứa nấy lên đường đi thi.
Thanh Vy đến trễ nhất, tay cầm hộp khẩu trang màu hồng in chữ “Good Luck” dúi vào tay tôi, giọng oang oang:
– Đeo cái này vào, để lỡ trúng tủ đề còn có cái lấy vía!
Vũ phá lên cười:
– Vía thi mà để Vy phụ trách thì kiểu gì cũng lạc đề.
– Lạc còn hơn tạch!
Tiếng nói tiếng cười rộn ràng cả góc phố. Dù đứa nào cũng đã học đến muốn ói, nhưng lúc ấy, trong lòng tôi chỉ thấy nhẹ tênh. Có lẽ, vì tôi đang được ở giữa những người mình thương.
Sau khi ăn xong, Vy và Vũ bị tôi đuổi về trước để “tự kỷ” ôn bài. Chỉ còn lại tôi và Quang Minh, hai đứa đi dọc con đường ven hồ đã bắt đầu thưa người.
– “Cậu vẫn áp lực à?” – Minh hỏi, mắt không nhìn tôi mà dõi ra mặt nước.
– Ít hơn trước rồi. Nhưng vẫn lo.
– Tớ tin cậu làm được mà. Không cần đứng đầu, chỉ cần đừng gục giữa chặng đường là đủ.
– Còn cậu thì sao? Không định dành quán quân Y Hà Nội à?
– Ừ. Tớ muốn lọt top 3 để săn học bổng. Nhưng nếu không được thì… cũng không sao.
Tôi quay sang nhìn cậu, ánh đèn đường rọi qua mái tóc làm nổi bật những đường nét góc cạnh đến lạnh lùng. Thế nhưng giọng nói ấy, với tôi, chưa bao giờ là lạnh.
– “Thi xong rồi… gặp lại nhé?” – Tôi ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Ừ. Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.
Hai đứa nhìn nhau, như thể trong tim đã vang lên cùng một nhịp hẹn.
Buổi sáng đầu tiên của kỳ thi Đại học, Hà Nội đón tôi bằng một cơn mưa nhẹ. Bầu trời phủ sương mỏng, nhưng không làm nhạt đi niềm háo hức trong lòng. Tôi đứng giữa sân trường thi, trong bộ đồng phục giản dị, tay cầm phiếu dự thi mà tim đập rộn ràng.
“Nhớ ăn sáng. Đừng uống cà phê. Tập trung làm đề, đừng quan tâm người khác làm gì.”
Tin nhắn của Minh đến lúc tôi đang lót dạ bằng bánh mì. Dòng chữ ngắn thôi, nhưng ấm áp lạ thường. Tôi mỉm cười. Có người âm thầm dõi theo mình như thế, thật sự là một đặc ân.
Ngày thi đầu trôi qua nhẹ nhàng. Đề Anh văn không khó. Tôi làm hết, còn dư cả mười phút để soát lại. Lúc bước ra khỏi cổng, tôi thấy Vũ đứng chờ từ bao giờ.
– Tớ đã bảo là cậu không cần phải theo xuống đây mà.
– Không theo, lỡ cậu lạc đường thì ai kéo về?
– Không ai lạc bằng cậu đâu.
Cậu cười toe toét, dúi vào tay tôi một chai nước lạnh:
– Giỏi lắm, chiến binh của tớ.
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Minh.
– Thi xong rồi nè. Cảm giác như chạm một tay vào giấc mơ.
– Tớ biết mà. Tớ tin cậu.
– Còn hai môn nữa, mong sao mọi chuyện vẫn suôn sẻ…
Tôi chẳng ngờ, lời cầu mong nhỏ nhoi ấy… lại là lần cuối cùng trong đời, tôi được ước một điều gì đó, cho riêng mình.
Ngày thi cuối.
Bầu không khí trong phòng chờ căng như dây đàn.
Tôi mở tập công thức ra, mắt lướt qua từng dòng chữ đã thuộc làu thì điện thoại rung lên.
Một cuộc gọi từ số lạ.
Tôi định tắt đi. Nhưng không hiểu vì sao… ngón tay lại ấn nghe.
– “Cháu là Nguyệt, con gái bố Lâm đúng không?”
Giọng đàn ông khàn đặc, sắc lạnh.
“Bố cháu bị bắt sáng nay. Tin đã lên báo. Giờ đang tạm giữ ở trại giam tỉnh. Dân làng và đám xã hội đen nghe tin đang kéo tới vây kín nhà, đòi siết nợ.
Chú đã sắp xếp cho mẹ cháu về quê ngoại lánh một thời gian.
Cháu thi xong thì về đó luôn.
Đừng quay lại trên này nữa.”
Từng câu, từng chữ, như cú đ.ấ.m dồn vào giữa trán tôi.
Cổ họng nghẹn lại.
Chân tay như rụng rời.
Tôi không tin nổi.
Mọi thứ, trong khoảnh khắc ấy… như đổ sụp.
Tôi muốn nói gì đó.
Nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.
Không một lời nào bật ra nổi.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng.
Bàn ghế, sách vở, những tiếng cười, tiếng gọi bài—tất cả đều mờ đi.
Như thể tôi đang rơi.
Rơi vào một giấc mộng méo mó, nơi thực tại vỡ vụn từng mảnh mà tôi không cách nào thức dậy được.
Tôi đứng dậy. Không biết đi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lảo đảo bước ra hành lang, chân bước mà đầu thì trống rỗng.
Và rồi…
Một giọng nói vô tình lọt vào tai.
– “Minh dạo này thân với con Nguyệt Nga lắm. Hôm trước còn chở nhau về nữa. Hình như chính thức luôn rồi đó.”
– “…Ủa, còn cô bạn tên gì, Ánh Nguyệt phải không? Mấy lần họp lớp thấy cũng tình cảm ghê mà?”
– “Ừ, nghe nói Minh sợ Nga hiểu lầm nên bảo thi xong sẽ… dứt điểm với bé đó.”
“Ánh Nguyệt.”
Tên tôi, thốt ra hờ hững, không thương tiếc.
Như nhát d.a.o cuối cùng cắm sâu vào lòng ngực.
Trong khoảnh khắc ấy…
Tôi không biết điều gì đau hơn—người cha bị bắt, hay tình cảm bao năm qua… hóa ra chỉ là một trò hiểu nhầm, một vai phụ mà tôi không hề hay biết.
Tôi bước ra khỏi điểm thi như người mất hồn.
Không biết mình đang đi đâu.
Không biết mình muốn gì.
Chỉ thấy một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng, len lỏi vào từng kẽ máu, khiến mọi giác quan đều tê dại.
Thành phố vẫn ồn ào. Người ta vẫn cười nói.
Nhưng tôi thì không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi chỉ muốn biến mất.
Biến mất khỏi nơi này. Khỏi ký ức này.
Khỏi giấc mơ đã nứt toạc không cách nào hàn gắn.
Phòng trọ tối om khi tôi mở cửa bước vào.
Không bật đèn.
Chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt từ ô cửa nhỏ, đủ để thấy bóng người đang ngồi co ro ở góc bàn.
Tôn Vũ.
Cậu bật dậy ngay khi thấy tôi.
Ánh mắt cuống quýt, rồi lo lắng, rồi dừng lại ở đôi mắt hoe đỏ của tôi.
– Nguyệt… Cậu về sớm vậy? Thi xong rồi à?
Tôi không đáp.
Chỉ đứng đó.
Nước mắt bắt đầu rơi, không kịp ngăn.
– …Bố tớ… bị bắt rồi. Cả kỳ thi… cũng bỏ rồi.
– Nguyệt …
Không một tiếng động.
Vũ bước tới, siết chặt tôi vào lòng.
Không nói. Không hỏi gì thêm.
Chỉ ôm tôi thật chặt—như thể chỉ cần buông ra, tôi sẽ tan biến trong đêm Hà Nội lạnh đến thắt tim này.
Đêm nay, mưa phùn lại rơi.
Từng giọt nước nhỏ như kim, rơi trên mái hiên, trên phiến tim tôi, từng nhịp, từng nhịp.
Tôi nằm im trong góc giường. Không buồn bật đèn.
Chiếc vali hồng vẫn mở toang ra bên chân, nhưng giờ đây, nó không còn chứa đựng ước mơ nào nữa.
Chỉ là một cái hộp rỗng—chứa đầy ký ức không còn lối quay về.
Tôi không dám mở điện thoại.
Không dám đọc tin nhắn.
Không dám nhìn lại những bức ảnh từng lưu giữ cả bầu trời trong veo.
Vì tôi sợ.
Chỉ một lời từ Minh thôi… cũng đủ để tôi không thể buông tay.
Trong một khoảnh khắc yếu lòng, tôi từng muốn viết vài dòng tạm biệt.
“Cảm ơn vì đã đến.”
“Xin lỗi vì đã mộng mơ.”
“Tạm biệt, Chàng thơ.”
Nhưng rồi tôi lại xóa.
Tôi không muốn là người kết thúc.
Tôi chỉ muốn lặng lẽ biến mất.
Như thể chưa từng tồn tại trong giấc mơ của ai đó.