Chương 16: “T là Phạm Quang Minh”
Thời gian trôi nhanh thật.
Vậy mà đã hai năm kể từ khi tôi nhận được tin nhắn đầu tiên từ Chàng thơ – một cái tên chẳng hề tồn tại ngoài đời thật, nhưng lại là người đã ở bên tôi dai dẳng hơn bất kỳ ai khác suốt những năm trung học.
Chúng tôi vừa hoàn thành kỳ thi học sinh giỏi lớp 12 và trở về nghỉ Tết.
Đêm Giao thừa, lúc 11 giờ 45 phút, khi nhà nhà đều đã bật tivi chờ thời khắc đếm ngược, tôi và cậu ấy vẫn nhắn tin cho nhau.
Chúng tôi hẹn nhau cùng đón giao thừa, rồi mới ngủ.
Bỗng nhiên, Chàng thơ nhắn:
- “U có muốn biết tên thật của t không?”
Tôi khựng lại.
Lạ thật. Đã lâu rồi tôi không còn nghĩ đến điều đó nữa.
Tôi còn nhớ, lần đầu tôi hỏi tên cậu, cậu chỉ cười và bảo tôi thử đoán.
Ngoài cái tên “Phạm Quang Minh” – người mà tôi vẫn mang theo trong lòng suốt những năm tháng ấy – tôi chẳng nghĩ đến ai khác. Nhưng cậu đã phủ nhận. Rõ ràng, dứt khoát.
Ban đầu tôi còn tò mò lắm.
Tôi đã cố gắng ghép giọng văn, cách nhắn tin, từng sở thích lặt vặt, để truy ra danh tính thật của cậu. Nhưng rồi, theo thời gian, khi Chàng thơ trở thành một thói quen không thể thiếu, tôi cũng thôi tìm kiếm.
Chỉ cần cậu vẫn là cậu.
Vẫn chúc tôi ngủ ngon mỗi tối.
Vẫn gửi một lời “Chào ngày mới” vào sáng sớm.
Không cần biết gương mặt, không cần danh tính. Như vậy… đã đủ an toàn để tôi yêu thương.
Nhưng câu hỏi ấy, lại đến vào đúng lúc tôi không ngờ nhất.
Tôi gõ một chữ.
“Có.”
Rồi chờ.
Tôi tưởng mình sẽ háo hức. Nhưng khi đã trả lời rồi, tôi lại thấy tim đập nhanh bất thường.
Là hồi hộp, là mong đợi, nhưng cũng là … sợ hãi.
Tôi đã yêu một “người không tên” quá lâu – một thế giới chỉ có hai người và những dòng tin nhắn.
Nếu cậu có tên thật, có gương mặt cụ thể, liệu tôi còn giữ được những cảm xúc nguyên vẹn như xưa?
Tôi sợ. Nếu đó là một người quen, liệu tôi có đủ dũng cảm để đối diện?
Nếu là người tôi chưa từng biết, liệu có hụt hẫng?
Tôi sợ.
Sợ khoảnh khắc thế giới mộng mơ bị kéo bật ra ánh sáng, hiện thực sẽ làm mọi thứ vỡ vụn.
Tôi chờ mãi…
Pháo hoa đã nổ.
Đã sang năm mới.
Tin nhắn vẫn chưa tới.
Một khoảnh khắc ngắn, tôi thoáng nghĩ:
“Cậu đang đùa tôi à?
Hay là…
Cậu hối hận rồi?”
Có gì đó hơi nhói. Chút hụt hẫng không tên.
Từ trước đến nay, dù muộn đến đâu, dù mệt mỏi thế nào, cậu ấy cũng luôn nói “Chúc ngủ ngon” với tôi trước khi đi ngủ. Nhưng đêm nay… không có.
Lần đầu tiên.
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, điện thoại bất ngờ rung lên liên tục, kéo tôi ra khỏi giấc mơ còn dang dở.
Tôi mắt nhắm mắt mở sờ tìm điện thoại. Tin nhắn từ Chàng thơ.
“T là Phạm Quang Minh.”
“Mạng bị lag rồi, tin nhắn không gửi đi được.”
Và rồi…
Là một tràng tin nhắn giống hệt nhau, hiện lên không dứt.
“T là Phạm Quang Minh.”
“T là Phạm Quang Minh.”
“T là Phạm Quang Minh.”
... hơn một trăm lần.
Khoảnh khắc đó, tôi như c.h.ế.t lặng.
Cả người đông cứng, tim bỏ mất vài nhịp.
Phạm Quang Minh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái tên quen thuộc đến đau lòng. Cái tên tôi đã lặp đi lặp lại cả nghìn lần trong những câu chuyện kể với Chàng thơ - chính cậu – mà không hề biết người đọc lại chính là người được kể đến.
Hẳn là hơn 100 lần.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Quang Minh lúc đó đã hoang mang thế nào khi tin nhắn đầu tiên không thể gửi đi. Ai bảo cậu lại chọn lộ mặt đúng cái thời điểm giao thừa khi nhà nhà người người tranh nhau gửi tin nhắn chúc mừng năm mới chứ. Có lẽ là cậu đã cố gắng thử đi thử lại đến lúc điện thoại hết sạch tiền.
Vừa buồn cười… lại vừa thương.
Một sự cố ngẫu nhiên, nhưng lại biến phút giây “thú tội” ấy trở nên ấn tượng như vậy. Đúng là Quang Minh, người duy nhất vẫn luôn biết cách làm tôi không thể quên được tên của cậu ấy.
Hóa ra vẫn luôn là cậu – người tôi đã tưởng rằng đã lùi lại phía sau, nhưng thật ra chưa từng rời xa.
Người đã bước vào cuộc đời tôi hai lần
Một lần bằng ánh mắt
Một lần bằng những dòng tin.
Tôi mỉm cười dù chính tôi cũng chưa thực sự hiểu rõ những cảm xúc rối ren trong lòng mình ngay lúc đó.
Tôi cầm điện thoại.
Không hỏi “tại sao”, cũng không trách cậu một lời.
“Ừm, t biết rồi.
Hôm qua ngủ ngon không?”
Mùng Một Tết
Sau câu hỏi:
“Hôm qua ngủ có ngon không?”
Tôi vẫn nhắn tin cho Quang Minh như bình thường. Nhưng mỗi chữ… đều run rẩy.
Minh trả lời rất nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì thay đổi:
“T chưa từng thấy giao thừa nào dài như hôm qua.”
Cách nhắn tin vẫn vậy – dịu dàng, xen chút trêu chọc.
Nhưng tôi cảm nhận được một điều gì đó… đã khác.
Giữa hai chúng tôi, hình như đang có một khoảng lặng mỏng manh.
Một ranh giới mờ – mỗi người đứng ở một bên, thận trọng.
Không biết ai sẽ là người bước qua trước, hay sẽ cùng lùi lại.
Và tôi… lại bắt đầu thấy sợ.
Trong đầu tôi, những đoạn ký ức tua đi tua lại.
Từng tin nhắn, từng dòng tôi kể về “Quang Minh” cho Chàng thơ, từng mảnh cảm xúc vụn vỡ…
Tôi đã làm gì nhỉ? Kể về cậu với chính cậu?
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật sự ngốc.
Và xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Nếu có nút quay ngược thời gian, tôi thề sẽ không bao giờ viết:
“Không phải Quang Minh thì ai cũng như nhau.”
Tôi sẽ không kể chuyện từng trốn ở góc bàn cuối để nhìn cậu trong giờ học.
Không kể chuyện đã lén viết tên cậu sau mỗi dòng nhật ký, rồi tự tay gạch đi.
Không kể chuyện đã đau đến nghẹt thở khi thấy cậu đi bên người khác.
Nhưng làm gì có cái “nếu” nào cho hai năm đã qua.
Hai năm ấy, tôi sống trong một thế giới chỉ có Chàng thơ.
Không gương mặt, không hiện diện, không sợ bị tổn thương.
Một người tôi tưởng là… an toàn tuyệt đối.
Một người không phải Quang Minh.
Vậy mà, chỉ một dòng tin nhắn, mọi ranh giới tôi từng dựng nên đều tan biến.
Tôi không biết cảm xúc nào đang trào lên trong mình.
Xấu hổ?
Sợ hãi?
Hay là… cả hai?
Tôi sợ nếu gặp lại cậu, tôi sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt.
Sợ cậu sẽ đọc được tất cả những điều tôi từng cố giấu, từng vùi sâu dưới lớp mặt nạ bình thản.
Sợ cậu sẽ nhìn ra cả những câu chữ chưa từng được viết – nhưng luôn hiện rõ trong từng tin nhắn tôi gửi cho Chàng thơ.
Cậu nói cậu là Phạm Quang Minh.
Nhưng tôi… vẫn chưa thể ghép hai người ấy thành một.
Chàng thơ – người lặng lẽ bước vào tim tôi không báo trước.
Và Quang Minh – người tôi từng thương theo kiểu trẻ con, ngốc nghếch, và đau đến nghẹn ngào.
Tôi không biết... phải tiếp tục yêu cậu thế nào nữa.