Thanh Xuân Của Tớ Có Cậu

Chương 16



“Hóa ra, có những người chẳng cần đến thật gần, vẫn đủ khiến mình thấy ấm áp mỗi ngày.”

 

Những ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng như mây mùa hạ. Không ồn ào, không quá nhiều sóng gió, nhưng trong lòng tôi lại cảm nhận rõ ràng một sự ấm áp kỳ lạ, một sự yên bình chưa bao giờ có. Cái cảm giác đó cứ tựa như một luồng gió mát mẻ giữa mùa hè oi ả, một luồng gió mà tôi không thể chạm vào nhưng lại cảm nhận rõ ràng.

Tôi vẫn đều đặn nhận tin nhắn từ Chàng thơ – lúc thì hỏi han bài vở, khi thì chỉ đơn giản là một câu chúc ngủ ngon lơ đãng. Cậu ấy dần trở thành một phần trong thói quen mỗi ngày của tôi, như ánh đèn hành lang quen thuộc mỗi tối khuya, như tiếng chuông báo thức mỗi sáng. Tôi vẫn nhớ rõ mỗi lần mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của cậu ấy, lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Những lúc căng thẳng với bài vở, chỉ cần đọc vài dòng của Chàng thơ là mọi thứ như vơi đi bớt.

Chúng tôi trao đổi bài tập, cùng giải những câu toán khó dài ngoằn.

- Đề số 3 khó không?

- Khó.

- Phần nào?

- Câu hình. Ghét hình kinh lên được. Nhìn vào thấy toàn tam giác chồng tam giác.

- Gửi hình đi. T giải được.

Những lúc tôi bí quá, chỉ cần chụp đề gửi qua, vài phút sau đã có lời giải kèm lời nhắn đùa: “Đổi lại, u phải viết thơ khen thầy giáo đi.”

Và cứ thế, từng bài toán tôi tưởng chừng không thể hiểu, lại dần hiện ra rõ ràng qua lời giải giản dị của cậu ấy. Chàng thơ của tôi, hóa ra giỏi cả Toán. Cậu ấy không chỉ biết làm thơ, không chỉ biết trêu chọc tôi bằng những dòng chữ ngọt ngào, mà còn kiên nhẫn chỉ tôi cách chứng minh hai tam giác bằng nhau, cách tìm tọa độ điểm M sao cho đoạn thẳng MN vuông góc với AB…

Thỉnh thoảng, tôi giả vờ không hiểu một chút, chỉ để được nhắn thêm vài câu với cậu ấy. Không biết cậu ấy có nhận ra không. Có thể là có. Nhưng lại chẳng nói gì cả. Mỗi khi nhận được tin nhắn của cậu ấy, trái tim tôi lại bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.

Một buổi tối, tôi gửi cho cậu ấy chủ đề thi thơ 20/11 của trường.

- Viết hộ t bài thơ ngắn đi. T định nộp cho có thôi. Đừng làm nó sến quá là được.

Năm phút sau, bài thơ ba khổ nhẹ tênh được gửi lại. Chỉ là vài câu lục bát nhẹ như gió, nhưng đọc xong tôi bất giác mỉm cười. Ở đoạn cuối, có một câu lửng:

- Mỗi ngày em lớn hơn một chút

Vẫn mong có ai dịu dàng nhắc nhở rằng em đã làm rất tốt rồi.

Tôi đọc đi đọc lại câu đó suốt cả buổi tối. Và cuối cùng quyết định nộp luôn bài thơ ấy. Một tuần sau, tôi được gọi lên văn phòng nhận giấy khen giải Ba toàn trường. Lúc nhận xong, tôi nhắn cho cậu ấy một dòng:

- Cảm ơn. Chia giải với u 50:50 nhé?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu ấy trả lời đúng một chữ:

- 50 là nụ cười.

Tôi gõ lại:

- Còn 50 kia?

- Là người khiến u cười.

 

Ngoài Chàng thơ, thế giới quanh tôi cũng bắt đầu dịch chuyển. Sang học kỳ 2 lớp 11, tôi dần bước ra khỏi chiếc kén lặng lẽ những ngày đầu cấp ba. Cảm giác xa lạ, đơn độc hồi năm đầu như giờ đã lùi lại phía sau. Thay vào đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình là một phần của nơi này, dần hòa vào những thói quen, những cuộc trò chuyện rôm rả ở lớp, và cả những hoạt động ngoại khóa mà trước đây tôi luôn lúng túng mỗi khi tham gia. Mỗi ngày tôi lại được làm quen với những gương mặt mới, những câu chuyện mới, những tiếng cười rộn ràng vang vọng trong lớp học.

Có thêm vài người bạn mới, không phải những người đặc biệt thân thiết nhưng đủ để khiến mỗi giờ ra chơi không còn trống vắng nữa. Chúng tôi cùng nhau ôn bài, cùng nhau tranh luận về mấy đề thi đại học, hay thậm chí là chẳng cần lý do gì cũng ngồi trò chuyện về những chuyện không đâu, cười đùa chẳng nghĩ ngợi gì. Nhớ có lần, khi tôi đang ngồi im lặng trong giờ tự học, một cô bạn trong lớp bỗng dưng rủ tôi đi ăn kem sau giờ học. Cái cảm giác được mời đi mà không phải lo nghĩ gì, thật sự rất dễ chịu.

Điều bất ngờ nhất là tôi bắt đầu tham gia nhiều hơn vào các hoạt động lớp, cái mà trước đây tôi luôn né tránh. Dần dần, tôi nhận ra mình không còn là cô gái lặng lẽ ngồi một mình ở góc bàn như trước nữa. Những hoạt động này không chỉ giúp tôi kết nối với mọi người mà còn khiến tôi cảm thấy thoải mái, tự tin hơn. Đúng là đôi khi, chỉ cần một chút dũng cảm bước ra khỏi vỏ bọc của chính mình, thế giới xung quanh cũng sẽ mở ra một cách bất ngờ.

Quan hệ của tôi với Vũ và Thanh Vy cũng rất tốt. Mỗi lần về quê, ba đứa lại dính nhau như Sam. Chúng tôi vẫn giữ nguyên thói quen ngồi dưới gốc phượng trường cũ, kể nhau nghe đủ thứ chuyện linh tinh, từ mấy câu chuyện cười ngớ ngẩn đến những điều chẳng ai hiểu. Có lần, Vũ rủ cả Vy lên trường chuyên thăm tôi, mang theo một bịch bánh rán to oạch và những câu chuyện hài hước đến mức cô bạn cùng phòng cũng bật cười. Mặc dù chúng tôi đã học ở những nơi khác nhau, nhưng tình bạn vẫn không hề phai nhạt.

Chúng tôi vẫn vui vẻ như vậy, vẫn là những đứa bạn tinh nghịch của nhau, chẳng hề thay đổi. Cứ như thể thời gian đã bỏ qua chúng tôi, để chúng tôi kịp giữ lại sự ngây ngô, tinh khôi nhất của tuổi mười bảy.

Chỉ có Quang Minh – cậu ấy dường như dần biến mất khỏi thế giới của tôi. Chúng tôi vẫn là bạn trên Facebook, vẫn chúc nhau những lời chúc dịp lễ Tết, vẫn gặp nhau đôi lần trong năm – nhưng những ngày ngồi dưới bóng cây phượng, hay những lần đi lang thang ngoài sân trường vào chiều muộn, đã mãi chỉ là ký ức. Tôi không còn nhớ rõ lần cuối cùng thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi là khi nào… Có lẽ, ký ức cũng biết tự nhạt đi khi người ta đã thôi chờ đợi.

Đôi khi, tôi tự hỏi liệu tôi có thật sự đã quên được Quang Minh chưa? Liệu tình cảm đó có còn đọng lại trong tôi hay không? Thực sự thì, có phải tôi đang cảm thấy một thứ cảm giác trống rỗng, giống như khi Minh không còn ở bên, và chỉ còn lại những ký ức lấp đầy phần nào đó? Chàng thơ, với những lời nhắn nhẹ nhàng và những câu chuyện đơn giản, lại làm tôi cảm thấy một sự quen thuộc không rõ ràng. Giữa cậu ấy và Minh, tôi có cảm giác gì đó giống nhau, một sự dịu dàng, một sự bảo vệ không thể tả thành lời, nhưng lại không thể so sánh nổi.

Có đôi lần, tôi muốn hỏi Chàng thơ một câu: “U là ai trong thế giới của t vậy?” . Nhưng rồi lại thôi. Bởi đôi khi, chỉ cần có một người ở cạnh, khiến mình không còn cảm thấy cô đơn… là đủ rồi.

Cuối năm lớp 11, tôi và Chàng thơ lại bước vào một giai đoạn bận rộn mới. Cả hai đều dồn hết tâm sức cho việc học, vừa lo bài vở trên lớp, vừa cố gắng ôn thi đội tuyển học sinh giỏi lớp 12. Chưa bao giờ tôi thấy mình lại cuống cuồng như thế, thức dậy từ 5 giờ sáng, chạy vội đến lớp, rồi suốt cả buổi chiều, tối lại ngồi miệt mài trong thư viện, giảng đường đến tận 2–3 giờ sáng.

Những buổi tối trước đây, khi tôi và Chàng thơ vẫn còn thì thầm những câu chuyện dài, bây giờ như bị thay thế bởi sự im lặng của sách vở. Không còn những dòng tin nhắn dài lê thê nữa, không còn những câu trò chuyện đùa cợt, thay vào đó là những buổi tối yên tĩnh, chỉ tập trung vào bài vở.

Vào những đêm muộn lặng thinh, tôi hay tưởng tượng về Chàng thơ, không biết cậu ấy có đang thức khuya như tôi không, có cảm thấy mệt mỏi như tôi không.

Mọi thứ thay đổi, nhưng có một thứ vẫn luôn tồn tại – đó là sự hiện diện của cậu ấy, dù chỉ là một dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng lại đủ làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không còn là những câu nói đùa vui, những cuộc trò chuyện không có điểm dừng, mà là những tin nhắn ngắn gọn, đơn giản, nhưng lại có sức mạnh đặc biệt.

Có khi chỉ là một câu chào buổi sáng ngắn gọn, mà lại làm tôi cảm thấy như mọi thứ đều ổn. Có khi là một tin nhắn lúc 2 giờ sáng, khi tôi đang chuẩn bị ngủ: “Chúc ngủ ngon, Nguyệt. Ngày mai cố gắng nhé.” Lúc ấy, tôi mỉm cười một mình, dù cả ngày ấy có thể sẽ là một chuỗi những giờ học mệt nhoài. Nhưng chỉ cần biết rằng cậu ấy vẫn ở đâu đó, gửi lời chào nhẹ nhàng như vậy, tôi lại có một động lực để tiếp tục bước tiếp. Những tin nhắn ấy như một làn gió nhẹ, xoa dịu đi cái không khí căng thẳng của những ngày ôn luyện thi cử.

Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng nó đủ làm tôi thấy ấm áp. Tôi không cần thêm bất kỳ điều gì khác nữa, vì ngay lúc ấy, tôi biết rằng dù chúng tôi không gặp nhau mỗi ngày, nhưng cậu ấy vẫn luôn ở đó, bên cạnh tôi theo cách riêng biệt của mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com