Tôi và Chàng thơ vẫn nhắn tin đều đặn mỗi tối, những lời thơ nhẹ nhàng như một thói quen không thể thiếu. Mỗi tin nhắn đều như một mảnh ghép, đủ để tôi không cảm thấy lạc lõng, nhưng cũng không dám hy vọng quá nhiều.
Tết đến. Cuối cùng tôi cũng được trở về nhà sau bao nhiêu ngày tháng một mình vật lộn với cuộc sống mới ở một nơi xa lạ. Căn phòng nhỏ ấm lên bởi tiếng cười của ba mẹ và mùi bánh chưng nóng trong nồi, nhưng trong lòng tôi lại vẫn lơ lửng những suy nghĩ về buổi họp lớp mùng 3 Tết.
Tôi nhắn cho Chàng thơ:
“Ngày mai lớp họp mặt. T cảm thấy hơi hồi hộp. Không biết gặp lại người đó sẽ thế nào…”
Chàng thơ đáp lại đơn giản:
“Đừng lo lắng quá.”
Ngày mùng 3, trời sáng trong, gió xuân nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh. Bãi cát vàng trải dài, cạnh đó là những đám cỏ xanh, chốn tụ tập quen thuộc của lớp tôi năm nào. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng giờ đây, chúng tôi ai cũng đã trưởng thành hơn, cao lớn hơn và có chút gì đó chững chạc hơn.
Vũ mang theo loa thùng và túi bánh kẹo, miệng không ngừng kể về giải đấu AOE sắp diễn ra ở Trung Quốc. Vy thì cười tươi, mắt sáng lên khi khoe:
“Năm nay, tao vừa là đội trưởng đội cổ động, vừa là bí thư lớp. Mệt lắm, nhưng vui!”
Tôi chỉ cười nhẹ, ánh mắt vô thức lướt qua mọi người, rồi dừng lại. Quang Minh đứng dưới gốc bàng già, tay đút túi áo khoác, ánh mắt bình thản, nhưng khi nhìn về phía tôi, cậu ấy chỉ gật đầu và mỉm cười như thể mọi thứ đều bình thường, chẳng có khoảng cách nào giữa chúng tôi. Tôi gật đầu đáp lại, nhưng tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cả lớp bày đồ ăn ra chiếu: bánh chưng, giò lụa, hạt dưa, mứt bí, vài chai coca và nồi lẩu điện nóng hổi. Tiếng cười nói vang lên, tôi ngồi cạnh Vy và Vũ, cố gắng không để ý đến Minh. Nhưng đôi khi, ánh mắt tôi lại vô thức tìm kiếm cậu, rồi chạm phải ánh nhìn ấy, khiến tôi vội vã quay đi.
Trò chơi bắt đầu, và như mọi lần, mỗi người được chia cặp ngẫu nhiên. Vy đọc lớn:
“Nguyệt với Vũ!”
Cả lớp rộ lên cười. Tôi và Vũ nhìn nhau, cùng cười.
“Minh với… Nguyệt Nga!” – Vy tiếp tục, giọng hơi cao hơn bình thường.
Một vài ánh mắt liếc qua, vài cái huýt sáo nhỏ. Tin đồn từ thời cấp 2 lặng lẽ trỗi dậy. Minh đứng bên cạnh Nguyệt Nga, tay đút túi áo. Cậu ấy chỉ mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt lơ đãng, nhưng dáng vẻ lại rất đỗi tự nhiên — như thể việc đứng cạnh cô ấy là điều đã quen từ rất lâu.
Vũ nghiêng đầu, nói nhỏ với tôi, giọng ranh mãnh:
– Sẵn sàng chưa, bạn chơi của tôi? Hôm nay tôi quyết tâm giành danh hiệu “vua làm Nguyệt cười”.
Tôi chưa kịp đáp, cậu đã đặt một quả bóng nhỏ vào giữa hai đứa.
– Trò này gọi là “Giữ bóng không tay”. Luật chơi gốc là giữ bóng bằng bụng không để rơi. Nhưng vì đây là phiên bản Vũ nâng cấp, nên ai làm rơi thì phải nói một bí mật về người còn lại.
Vũ nhắm mắt làm vẻ trịnh trọng:
– Câu đầu tiên: “Nguyệt là cao thủ né Minh mọi lúc, mọi nơi.”
Tôi cười khúc khích, cố giữ thăng bằng cho quả bóng khỏi rơi. Cả nhóm xung quanh cũng cười ồ lên.
Vũ tiếp tục với những câu hỏi lạ đời:
– Nếu Nguyệt là mèo, Nguyệt chọn Minh hay Vũ để… làm sen?
– Nguyệt từng ghen bao nhiêu lần rồi? Trên ba lần thì gật đầu hai cái!
Tôi đỏ mặt, vừa cười vừa lắc đầu né tránh.
Bất chợt, ánh mắt tôi lướt ngang. Minh và Nguyệt Nga đang chơi trò “ăn táo trên dây”. Cô ấy khéo léo xoay người, còn Minh giơ tay giữ sợi dây cho quả táo khỏi đung đưa. Họ nhìn nhau, cười như chẳng còn ai quanh đó.
Cảnh ấy như một cú chạm nhẹ, nhưng đủ khiến tôi sững người.
Vũ khều nhẹ tay áo tôi:
– Này, đang chơi mà! Đừng để bóng rơi, không tôi lại phải khai thêm bí mật đấy.
Tôi bật cười, gật đầu. Nhưng nụ cười không giấu nổi cảm giác nhói lên trong ngực. Một điều gì đó, âm thầm và mềm như gió, vừa lướt qua trong lòng — nhẹ thôi, mà đủ khiến người ta im lặng.
Sau vài trò vận động, mồ hôi lấm tấm trán, ai cũng thở hổn hển nhưng cười không dứt.
Vy đề xuất:
– Chơi nhẹ nhàng tí đi. “Sự thật hay thử thách” nha?
Vũ huýt sáo:
– Rồi xong, sắp có người bị bóc phốt!
Cả nhóm ngồi thành vòng tròn trên bãi cỏ. Một chiếc chai nhựa được đặt giữa vòng, quay tròn.
Chiếc chai dừng lại, chỉ vào… tôi.
Vy cười nham hiểm:
– Sự thật hay thử thách?
Tôi nhìn quanh, định chọn “thử thách” cho an toàn, nhưng Vũ xen vào:
– Chọn “sự thật” đi, để tụi này khai quật trái tim Nguyệt một chút!
Tôi lúng túng, gật nhẹ. Vy hỏi ngay:
– Lần cuối cùng cậu thấy tim đập nhanh vì ai?
Cả vòng ồ lên. Tôi đỏ mặt, cười trừ, lảng ánh mắt ra phía sông. Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi lỡ chạm ánh nhìn của Minh. Không ai nói gì, nhưng tôi biết mình vừa bị đọc vị.
Chiếc chai quay lần nữa. Dừng lại ở... Minh.
Vũ hét lớn:
– A ha! Nhân vật được mong đợi nhất đây rồi!
Vy chống cằm:
– Sự thật hay thử thách, Quang Minh?
Minh cười nhẹ, ánh mắt điềm tĩnh:
– Thử thách.
Vy vỗ tay:
– Tốt! Nào, thử thách của cậu là… nhìn vào mắt người đối diện bất kỳ trong nhóm 10 giây, không được chớp mắt!
Không khí như nén lại trong vài giây.
Minh liếc nhìn vòng tròn. Rồi... ánh mắt cậu dừng lại ở tôi.
Tôi giật mình, chưa kịp phản ứng thì Minh đã xoay người đối diện, chống tay lên gối, nhìn thẳng vào mắt tôi.
10 giây. Chỉ 10 giây thôi.
Không ai lên tiếng. Tiếng gió nhẹ thổi qua bãi cỏ cũng nghe rõ. Ánh mắt ấy không gay gắt, không dữ dội. Chỉ là… rất yên lặng, và rất cũ. Như thể chúng tôi đang đứng trong sân trường năm nào, dưới tán phượng đỏ rực.
Tôi quay đi trước.
Chiếc chai quay tiếp. Dừng ở… Vy.
Vy bật cười:
– Tôi chọn “sự thật”! Hỏi gì hỏi lẹ!
Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi vớt vát:
– Nếu được chọn một người trong lớp làm bạn trai, Vy sẽ chọn ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vũ làm bộ đắn đo, rồi chống cằm:
– Sự thật đi. Vũ này sống thật từ bé mà.
Minh gật đầu:
– Câu hỏi: Trong nhóm này, cậu quan tâm nhất đến ai?
Vũ nhìn quanh, cười nhẹ:
– Khó quá ta. Nhưng chắc là… người đang ngồi cạnh tôi từ đầu đến giờ, và hay giả bộ cười khi trong lòng đang không ổn …
Cả đám nín thở chờ đợi, ánh mắt ai cũng ánh lên vẻ tò mò. Nhưng khác với vẻ hài hước mọi khi, lần này cậu nghiêm túc đến lạ. Ánh mắt ấy không trêu chọc, không lấp lửng, mà chân thành như một lời khẳng định.
Cậu dừng lại ở tôi.
– … Ánh Nguyệt!
Không ai cười. Cũng không ai nói gì. Mọi thứ như chững lại một nhịp.
Tôi bất ngờ đến mức không kịp phản ứng. Câu trả lời ngắn gọn, không vòng vo, không lấp liếm. Rõ ràng đến mức khiến tôi thấy bối rối. Nhưng ánh mắt Vũ lại dịu dàng vô cùng. Không gượng ép, không đòi hỏi. Chỉ là... một câu trả lời thành thật, đúng như chính con người cậu từ trước đến giờ.
Tôi cười nhẹ, gật đầu. Không né tránh, nhưng cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Gió chiều sông lùa nhẹ, mùi cỏ dại thơm ngai ngái, và bầu trời dần nhuộm màu hồng nhạt. Tôi bước tách khỏi nhóm, lặng lẽ đi về phía bờ sông. Tiếng cười đùa sau lưng vẫn còn vọng lại, nhưng tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, để trái tim mình lắng xuống.
Tôi đá một viên sỏi nhỏ, nhìn nó bật mấy lần trên mặt nước trước khi chìm hẳn.
– Gió chiều nay dễ làm người ta cảm cúm đấy. – Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Tôi quay lại. Tôn Vũ đứng đó, tay cầm chiếc áo khoác của mình. Không đợi tôi từ chối, cậu nhẹ nhàng choàng nó qua vai tôi.
– Cứ coi như là... phần thưởng cho đồng đội giữ bóng giỏi nhất hôm nay. – Vũ cười, cái kiểu cười nửa đùa nửa thật mà tôi chẳng biết trả lời sao cho phải.
Tôi cười nhẹ. Hai đứa đứng cạnh nhau, im lặng nhìn sóng nước lăn tăn trong chốc lát.
– Hồi xưa tụi mình cũng hay ra đây chơi nhỉ? – Tôi hỏi, không quay sang.
– Ừ. Nhưng hồi đó cậu toàn trốn sau lưng Vy. Mỗi lần tớ tới gần là quay đi liền. – Vũ huých nhẹ khuỷu tay tôi.
– Ai biểu cậu lúc đó hay chọc quê người ta...
Cả hai cùng bật cười.
Chúng tôi đang định quay lại thì điện thoại tôi rung nhẹ. Một tin nhắn đến từ cái tên quen thuộc: “Chàng thơ”.
“U đang làm gì vậy?”
“Gặp lại bạn cũ có vui không?”
“Có ai làm u cười ko? Minh hay Vũ?”
Tôi hơi giật mình. Cậu ấy chưa bao giờ nhắn vào giờ này. Thường thì chỉ khi cả hai đã yên vị bên bàn học, màn đêm đã phủ đầy khoảng trời cửa sổ, Chàng thơ mới xuất hiện – như một thói quen ngầm không cần báo trước.
Tôi đảo mắt nhìn quanh theo phản xạ. Ai đang bấm điện thoại? Có ánh mắt nào vừa lướt qua tôi không? Nhưng mọi người đều đang cười đùa, hoặc ăn mứt, hoặc chụp hình. Không ai khả nghi cả. Hoặc… ai cũng khả nghi một chút.
À trừ Tôn Vũ ra, vì cậu ấy vẫn luôn ở ngay cạnh tôi từ nãy đến giờ.
Vũ nghiêng đầu:
– Ai nhắn vậy? Mặt cậu đang đỏ kìa.
Tôi giấu điện thoại sau lưng, lắc đầu:
– Không có gì... là... mấy tin nhắn cũ thôi.
Nhưng tay tôi vẫn run nhẹ, và trong đầu, ba câu hỏi ấy cứ xoáy mãi không thôi.
Minh hay Vũ?
Tôi không trả lời ngay. Nhưng khi Vũ quay sang nhìn tôi, như chờ đợi một câu đùa tiếp theo, tôi bỗng thấy lòng mình dịu lại.
Tôi nhắn:
“Có. Người ta nói sẽ làm t cười từ đầu đến cuối. Và… người ta làm được.”
Tôi không biết Chàng thơ sẽ nghĩ gì khi đọc dòng ấy. Nhưng lúc này, tôi chỉ biết mình đã thật sự cười – từ đầu đến cuối, như Vũ đã hứa.
Buổi tối, cả bọn ngồi quây quần bên đám lửa bập bùng. Khói cay xè làm ai nấy đỏ ửng cả má, phần vì rét, phần vì hứng khởi. Thanh Vy đang lúi húi trở khoai, tay dính đầy tro, vừa cười vừa hét lên khi một củ khoai bất ngờ nổ “tách” một cái. Tôn Vũ ngồi gần đó vờ né, rồi nhanh tay gắp luôn củ khoai nứt
— Củ này chắc ngon nhất, cho người quan trọng nhất nè! – Vũ vừa cười nói vừa hướng ánh mắt sang tôi.
Tôi đang định đáp lại thì Minh bất ngờ đưa một củ khoai nóng đến trước mặt tôi.
— Củ này nướng từ đầu, chắc vừa chín tới.
Tôi ngước nhìn lên. Cậu ấy vẫn như mọi khi — ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm ấm, không có gì đặc biệt — nhưng lại khiến tôi bối rối. Vì giữa cái lạnh của đêm, giữa những tiếng cười rộn rã và ánh lửa bập bùng, sự dịu dàng ấy vẫn đủ làm tim tôi rung lên một nhịp khẽ khàng.
Tôi chưa kịp đưa tay ra thì Minh đã cúi xuống, lấy khăn tay của mình bọc quanh củ khoai rồi đặt nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
— Đừng cắn vội, bỏng đấy.
Khoảnh khắc tay chạm tay ấy chỉ thoáng qua, nhưng như một vệt sáng mỏng manh chạy dọc tâm trí. Cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, không nói gì thêm. Tôi cúi đầu, vờ tập trung vào lớp vỏ khoai đang lột dở, nhưng mắt vẫn thấy rõ đôi giày thể thao cũ kĩ mà tôi nhận ra ngay — đôi giày Minh vẫn mang suốt từ cấp hai.
Tôi bỗng nhớ lại một buổi chiều cũ, cũng ở bãi cát này, khi Minh từng hỏi:
“Nếu sau này ai làm cậu buồn, cậu sẽ kể với ai đầu tiên?”
Tôi đã không trả lời. Khi ấy, tôi chưa biết rằng có những câu hỏi, một khi bỏ lỡ, sẽ mãi không có lại lần hai.
Giờ đây, khi bên tôi là cả Vũ với những trò chọc cười vô tư, là Minh với sự trầm lặng khó đoán, và là Chàng thơ — người vẫn chưa hiện diện bằng hình hài cụ thể — tôi bỗng thấy trái tim mình giống như chiếc chai lúc nãy, quay mãi trong vòng tròn bạn bè, chưa biết dừng lại ở đâu.
Trời về khuya. Gió bên sông thổi mạnh hơn, ngọn lửa bắt đầu nhỏ dần. Mọi người rủ nhau gom đồ, chuẩn bị ra về. Đứa nào cũng bịn rịn, chẳng ai muốn nói lời tạm biệt. Tôn Vũ là người mở lời trước:
— Hay tụi mình tạo một nhóm nhắn tin đi, để còn kể chuyện trường mới?
— Ý hay á! — Thanh Vy hưởng ứng ngay, rút chiếc điện thoại “cục gạch” trong túi ra, cười toe toét.
Tôi cũng mở điện thoại, ngón tay luống cuống đến lạ. Cả đám lục đục đọc số, người này lưu của người kia, có đứa còn chọc ghẹo:
— Lưu xong rồi phải chịu khó nhắn đó nha, đừng bặt tăm như mấy tháng trước!
— Số của Minh đâu? — Ai đó hỏi.
Minh chỉ cười khẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm giác cậu ấy hơi liếc mắt về phía mình:
— Tớ không dùng điện thoại đâu, thấy phiền lắm.
Một câu nói đơn giản ấy của Minh, nhưng làm tim tôi đập lỡ một nhịp.
“Không dùng điện thoại”?
Vậy... Quang Minh không phải là Chàng thơ?
Tối hôm ấy, khi về đến nhà, điện thoại tôi lại rung lên.
“Lúc u cười, cả mặt trời cũng phải ghen tị.
Người đứng kế bên u hôm nay, có biết điều đó không?”
Là Chàng thơ.
Tay tôi run nhẹ. Trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn: vui, sợ, hồi hộp. Tôi nhìn xuống chiếc áo khoác vẫn còn vương mùi nắng ở bãi cát, tim như thắt lại.
Nếu Minh thật sự là Chàng thơ… thì tại sao lại phủ nhận chuyện có điện thoại? Nếu không phải… thì ai đã ở đó, nhìn tôi từ một khoảng cách rất gần, đủ để viết những lời như thế?
Bãi cát hôm nay… có quá nhiều điều không thể lý giải bằng lý trí.
Tôi không trả lời tin nhắn đêm đó.
Chỉ là … mùa xuân năm nay, có quá nhiều điều không giống mọi năm. Và dường như, trong tất cả những điều đang thay đổi ấy, chính trái tim tôi cũng đang học cách lớn lên — lặng lẽ, không lời.