Thanh Xuân Của Tớ Có Cậu

Chương 11: Chàng thơ



“Có những người không cần nói tên,

Cũng đủ để mình nhớ suốt cả những năm tháng dài.”

Từ hôm đó, điện thoại của tôi không còn nằm yên trong ngăn tủ nữa.

Tôi bắt đầu mang theo nó, dù vẫn không dám cho ai thấy.

Không phải vì tôi đã tin người đó.

Tôi vẫn dè chừng, vẫn lo lắng.

Chỉ là… thật khó để từ chối một người biết cách lắng nghe — và không đòi hỏi gì.

Vài tuần sau, cái tên trong danh bạ ấy được đổi.

Từ “Unknown” thành “Chàng thơ”.

Không phải vì tôi biết người đó là ai.

Chỉ là… tôi đã cần một cái tên cho một điều gì đó rất thật — rất khẽ, rất dịu — đang âm thầm lớn lên, như giọt nước mưa đầu mùa thấm dần vào một mảnh đất khô lâu ngày.

Vài ngày đầu, tôi vẫn giữ khoảng cách. Tin nhắn đến, tôi đọc, rồi để đó. Không trả lời ngay. Nhưng người ấy không thúc giục. Không làm phiền. Cứ đúng mỗi tối thứ Bảy, lúc tôi vừa gọi điện về nhà xong, tin nhắn lại tới.

Lúc thì là một bài thơ.

Lúc thì là một câu chuyện lạ lùng không đầu không đuôi.

Lúc thì chỉ đơn giản là:

“T không biết u có ổn không? Nhưng nếu không ổn thì nói t nghe.”

Ban đầu, tôi thấy lạ. Sau đó, thấy quen. Rồi dần dần, thấy chờ.

Tôi vẫn gọi người ấy là “cậu” trong lòng. Dù trên tin nhắn, tôi đã đổi cách xưng hô như một thỏa hiệp kỳ cục. “T – u”, nghe buồn cười lắm. Ngây ngô như hai đứa trẻ chơi trò giả vờ. Nhưng lạ thay, lại giống như một thế giới riêng. Không ai chen vào được.

Tối hôm đó, sau khi bị điểm kém bài kiểm tra Vật Lý, tôi nằm bẹp trong phòng, không buồn ăn tối. 8 giờ 15, điện thoại rung lên. Tin nhắn mới từ “Chàng thơ”:

“T làm thơ dở tệ. Nhưng vẫn muốn viết cho u một bài.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì tin nhắn thứ hai tới:

“Có người đi qua đời tôi,

Nhẹ như làn gió cuối trời tháng Ba.

Tôi không hỏi: ‘Cậu sẽ ở lại?’

Chỉ lặng thầm giữ chút gì… gọi là.”

Tôi đọc xong mà bật cười. Vẫn là kiểu thơ vụng về quen thuộc, nhưng không hiểu sao tim lại dịu đi một nhịp. Như thể giữa ngày mỏi mệt, có ai lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay mình một viên kẹo ngọt.

Tôi nhắn lại:

“Dở thật.”

Một lúc sau, người ấy trả lời:

“Biết dở mà vẫn gửi. Vì muốn được u trả lời.”

Tôi gục mặt xuống gối, không dám cười thành tiếng.

Ngốc thật. Nhưng dễ thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện thường xuyên hơn.

Chỉ là những mẩu chuyện nhỏ, đôi khi chẳng đầu chẳng cuối. Nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ hơn mỗi lần được ai đó lắng nghe. Nhất là khi người ấy không cố gắng tìm hiểu quá nhiều, không đào bới, không đánh giá.

Người ấy biết tôi thích Quang Minh.

Biết tôi vẫn hay nhớ về Bộ Tứ bàn cuối.

Biết tôi thường xuyên mơ về một chiều tháng Tư năm nào, bên khung cửa sổ lớp học cũ.

Tôi nói hết những điều đó cho “Chàng thơ”.

Mà không biết rằng, đôi khi, người biết quá nhiều về mình… là người đã ở rất gần, từ rất lâu rồi.

“T từng viết cho Quang Minh ba bức thư.

Hai bức đầu tiên được gửi đi.

Không có hồi âm.

T đã nghĩ có thể cậu ấy không nhận được. Hoặc nhận rồi, nhưng không biết là của ai. Hoặc... biết đấy, nhưng giả vờ không biết.

Bức thứ ba, t không gửi nữa.

T gấp nó lại, cẩn thận hơn mọi khi, nhét vào quyển sổ có bìa màu lam — cuốn sổ từng ghi chi chít những dòng nhật ký vu vơ thời cấp 2. T không biết giữ lại để làm gì, chỉ là, tôi không đủ can đảm để chịu thêm một lần im lặng nữa.

Im lặng, đôi khi còn đau hơn từ chối.”

Bức thư ấy tôi viết sau lễ tổng kết năm lớp 9 — ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Hôm đó trời rất nắng. Sân trường đầy bóng áo trắng và tiếng cười nói xôn xao.

Chúng tôi cùng chụp một tấm ảnh tập thể, ai cũng chen lên hàng đầu. Tôi đứng nép ở một góc, bị che khuất gần hết. Nhưng tôi nhớ rõ: Quang Minh ở hàng giữa, áo sơ mi trắng, cười rất rạng rỡ.

Tôi cứ đứng đó, tay bám vào tà áo dài, không dám lại gần.

Khi ảnh được in ra và truyền tay nhau sau buổi họp lớp năm sau, tôi nghe Vy nói:

“Ơ, tấm này không có Nguyệt hả?”

Tôi chỉ cười.

Không ai biết... tôi đã ở đó. Chỉ là không lọt vào khuôn hình.

“Tấm ảnh cuối cùng không có tớ.”

Bức thư thứ ba bắt đầu bằng dòng:

“Tớ không biết bao giờ cậu sẽ đọc được thư này. Hoặc là, có đọc hay không. Nhưng nếu có một ngày cậu vô tình nhớ lại, thì tớ chỉ muốn nói: Tớ đã từng thích cậu. Lặng lẽ thôi, như cách một đám mây trắng lướt qua bầu trời xanh của cậu.”

Tôi không biết mình đã viết bao nhiêu trang.

Chỉ nhớ là, đến cuối thư, tôi đã viết:

“Dù sau này cậu có đi xa đến đâu, tớ cũng mong mình vẫn sẽ được nhìn thấy cậu, dù chỉ từ xa — như cách một người giữ gìn vì sao cũ trong lòng, mà không cần nó phải tỏa sáng nữa.”

Tôi gấp thư lại, bỏ vào quyển sổ màu lam, và chưa từng mở ra lần nào kể từ đó.

Cho đến hôm nay — khi có một người lạ gửi cho tôi một bài thơ, rồi kiên nhẫn nhắn tin mỗi tối, rồi hỏi tôi:

“Nếu được quay lại một khoảnh khắc của quá khứ, u muốn quay về lúc nào nhất?”

Tôi đã không cần suy nghĩ mà trả lời:

“Buổi chiều hôm ấy, ở sân trường, khi mọi người chụp ảnh chung. Và tớ đứng ngoài khung hình.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com