Sông Tiền, đoạn gần ngã ba, bỗng trở nên yên ắng một cách quỷ dị. Cường 'Hỏa Long' đứng trên mũi tàu chỉ huy, nheo mắt nhìn về phía Tiền Đồn Thần Nông còn ở rất xa. "Gần tới rồi!" hắn ta gầm lên. "Chuẩn bị..." "XOẸT! XOẸT! RẦMMMM!" Mặt nước xung quanh hạm đội của Cường bỗng nổ tung. Không phải pháo. Đó là những sợi dây cáp thép khổng lồ, được bắn ra từ hai bên bờ, vung lên như những ngọn roi. Một chiếc xuồng đi đầu bị cắt làm đôi ngay lập tức. Cùng lúc đó, từ dưới mặt nước, những tấm lưới thép và những khối sà lan được kéo lên, tạo thành một bức tường. "BỊ PHỤC KÍCH!" Cường gào lên. "Bẫy! RÚT LUI!" Nhưng đã quá muộn. Từ hai bên bờ, những ụ súng máy tự động và những bệ phóng rocket của quân Mắt Đen đồng loạt khai hỏa. Chúng đã chờ sẵn. Chúng biến hạm đội của Cường thành một cái rọ cá. "KHỐN NẠN!" Cường điên cuồng tạo ra những bức tường lửa để che chắn, nhưng hỏa lực của địch quá dày đặc. Hạm đội của anh ta đang bị xé nát. Đúng vào khoảnh khắc tuyệt vọng nhất. "ẦMMMM! ẦMMMM! ẦMMMM!" Một loạt tiếng nổ long trời lở đất, nhưng không phải nhắm vào hạm đội của Cường. Mà nhắm vào các vị trí đặt súng của quân Mắt Đen trên bờ. Pháo binh! Từ hướng Sa Đéc! Lão Tướng Tám Dân đang dội bão lửa vào chính cái bẫy. Quân Mắt Đen bị bất ngờ, chúng không thể hiểu tại sao lại có một lực lượng thứ ba. Đội hình của chúng rối loạn. Lão Tướng không chỉ bắn cầm chừng. Lão ta đang dồn toàn bộ pháo binh của mình, bắn phá vào một điểm yếu trên bức tường sà lan. Cường 'Hỏa Long', giữa làn đạn, nhìn thấy điều đó. Hắn ta nhìn về phía Sa Đéc, rồi cười lớn, một nụ cười điên dại. "THEO TA!" hắn ta gầm lên, biến cả người mình thành một con rồng lửa. "XUYÊN THỦNG QUA ĐÓ!" Hỏa Long Quân, được yểm trợ bởi pháo binh của Sa Đéc, đã dồn toàn bộ sức mạnh, lao thẳng vào điểm yếu mà Lão Tướng đã tạo ra. Một vụ nổ kinh thiên động địa. Hạm đội của Cường, bốc cháy và tan nát, nhưng đã thoát ra khỏi cái lồng, lao thẳng về phía pháo đài của Sa Đéc. Đứng trên tường thành, Tám Dân nhìn hạm đội tàn tạ của Cường đang cập bến dưới chân mình. Lão ta nhổ một bãi nước bọt. "Lũ chuột Tây Đô," lão ta nói vào máy bộ đàm. "Tao không cứu chúng mày. Tao chỉ là... dọn dẹp lũ kền kền dám bén mảng đến sân nhà tao." Ở Tây Đô, Tuấn nghe thấy báo cáo của Cường: "Đã thoát. Thiệt hại 60%. Đang ở Sa Đéc." Tuấn thở phào, rồi cầm lấy micro. "Cảm ơn, Lão Tướng." "Không có cảm ơn," Tám Dân gắt. "Chúng mày... nợ Sa Đéc này. Cả mạng của Hỏa Long, và cả một lời giải thích." Liên minh đã được hình thành. Không phải bằng lời nói, mà bằng máu, lửa, và một món nợ sinh tử.