Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 95: Canh Bạc Của Kẻ Bị Săn



Chương 95: Canh Bạc Của Kẻ Bị Săn

"TẮT MÁY! TOÀN BỘ HẠM ĐỘI IM LẶNG!"
Tiếng gầm của Đại tá Long vang vọng khắp phòng chỉ huy, át cả tiếng động cơ của "Phù Sa Hạm". Tin tức của Khoa như một gáo nước đá dội vào kế hoạch phản công hừng hực khí thế.
Cường 'Hỏa Long' và "Cái Búa Tiên Phong" đang lao thẳng vào một cái lồng sắt khổng lồ trên mặt nước.
"Liên lạc với Cường ngay!" Tuấn hét lên, tay anh đập vào bảng điều khiển.
"Không được!" Vy nói, ngón tay lướt trên bàn phím, mặt cô trắng bệch. "Họ đang duy trì im lặng vô tuyến tuyệt đối để tấn công bất ngờ. Ngay cả khi chúng ta phát tín hiệu, chúng đã đi quá sâu, không thể quay đầu kịp!"
Một sự thật kinh hoàng hiện ra: Cường, với bản tính nóng nảy của mình, sẽ chỉ nhận ra cái bẫy khi anh ta đã ở trong đó. Và lúc đó, đã quá muộn.
Ánh mắt của tất cả mọi người, Đại tá Long, Giáo sư Bách, Chị Hai Hạnh, đều đổ dồn về phía Tuấn. Vị Tham mưu trưởng, người đã vạch ra kế hoạch, giờ phải là người gỡ nó.
Tuấn nhắm mắt lại. Bản đồ miền Tây hiện ra trong đầu anh. Sa Đéc... ngã ba sông... Vị trí của cái bẫy. Vị trí của Cường. Và vị trí của 'Lão Tướng Sa Đéc'.
"Vy," Tuấn mở mắt ra, ánh mắt sắc như dao. "Nối máy cho Tám Dân. Tần số công khai. Ngay lập tức!"
"Nhưng... ông ta là một Lãnh chúa trung lập! Ông ta..."
"Nối máy!"
Vài giây sau, tiếng "rè rè" phát ra, rồi giọng nói già nua, bực bội của Lão Tướng Tám Dân vang lên. "Lũ chuột Tây Đô! Chúng mày lại muốn cái gì đây? Tao đang bận!"
"Lão Tướng!" Tuấn gằn giọng, không một lời chào hỏi. "Ngay lúc này, quân Mắt Đen đang dựng một cái lồng sắt ở ngã ba sông, ngay cửa ngõ của ông!"
"Tao biết!" ông Tám Dân gắt. "Tao thấy chúng nó rồi. Nhưng chúng nó không đụng đến tao, tao không đụng đến chúng nó. Nước sông không phạm nước giếng!"
"Chúng không đụng đến ông, vì chúng đang chờ một con mồi lớn hơn!" Tuấn hét vào micro, dồn hết sự khẩn thiết vào lời nói. "Cánh quân tiên phong của tôi, Hỏa Long Quân, đang lao thẳng vào cái lồng đó! Họ không biết! Họ sẽ bị tiêu diệt trong vòng mười lăm phút nữa!"
Một sự im lặng ngắn.
"Thì sao?" Lão Tướng đáp, giọng lạnh lùng. "Lính của chúng mày chết, không phải lính của tao."
"Hôm nay là lính của tôi!" Tuấn nói, giọng anh như thép. "Ngày mai, sau khi chúng nuốt trọn Hỏa Long Quân, chúng sẽ dùng chính cái lồng đó, khóa trái cửa ngõ của ông! Chúng sẽ đưa 'Nhiên liệu Huyết thanh' đến pháo đài của ông! Ông là một Người Thức Tỉnh, ông Tám. Ông cũng là một 'con mồi' đang bị săn!"
Tuấn không cầu xin. Anh đang đặt cược.
"Chỉ có ông!" anh nói. "Chỉ có ông mới đủ gần để cảnh báo họ. Chỉ có pháo của ông mới có thể tạo ra hỗn loạn, mở một đường máu cho họ. Cứu họ, cũng là cứu chính mình!"
Bên đầu dây Sa Đéc, Lão Tướng Tám Dân im lặng. Lão ta nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía ngã ba sông, nơi lão có thể nghe thấy tiếng kim loại rít lên. Lão ta siết chặt bàn tay có thể biến đất thành đá của mình.
Lão ta không muốn làm đồng minh của bất cứ ai. Nhưng lão ta cũng không muốn trở thành một thứ "nhiên liệu".
"Lũ khốn..." lão ta lẩm bẩm. Lão ta đập mạnh tay xuống bàn, gầm lên với lính của mình. "TOÀN BỘ PHÁO BINH! HƯỚNG... NGÃ BA SÔNG! KHÔNG CẦN CHỜ LỆNH TAO! KHAI HỎA TỰ DO!"