Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 85: Trở Về "Nhà"



Chương 85: Trở Về 'Nhà'

Khi họ chạy ra đến bờ rạch, Dũng đã chờ sẵn, khẩu súng liên thanh trên tay anh khạc lửa, tạo ra một vành đai an toàn.
"LÊN XUỒNG!"
Họ nhảy lên chiếc xuồng bọc thép. Tuấn dùng năng lực, kéo chiếc sà lan lật úp chặn đường, ném nó vào đám xác sống đang đuổi theo.
Chiếc xuồng gầm lên, rẽ sóng, lao ra sông Hậu, bỏ lại sau lưng thành phố Long Xuyên, bỏ lại căn nhà, bỏ lại nỗi đau, và bỏ lại quá khứ.
Chiếc xuồng lao đi với tốc độ tối đa, ngược dòng, hướng về Cần Thơ.
Tuấn đứng ở mũi xuồng. Anh nhìn về phía Long Xuyên đang chìm dần trong sương chiều. Anh rút tờ giấy của ba mình ra. Gió sông thổi bay nó suýt nữa thì bay mất, nhưng anh đã nắm chặt lại.
My bước đến, lặng lẽ đứng bên cạnh anh. Cô bé không khóc nữa. Em gái anh đã thực sự trưởng thành.
"Chúng ta đã làm được, My," Tuấn nói khẽ. "Chúng ta đã sống."
Anh nhìn về phía trước. Phía xa, bóng dáng của cây cầu Cần Thơ, cây cầu của Hy Vọng, đang hiện ra. Nơi đó, có hơn năm ngàn con người đang chờ anh. Nơi đó có Đại tá Long, có Cường, có Chị Hai Hạnh, có Giáo sư Bách. Nơi đó có cả một tương lai.
Long Xuyên là nơi anh sinh ra. Nhưng Tây Đô, mới là nơi anh thuộc về.
Anh cất kỹ tờ giấy vào lòng. Anh không còn là đứa con đi tìm quá khứ nữa.
Anh là Nguyễn Minh Tuấn, Tham mưu trưởng của Tổng Căn Cứ Tây Đô. Và anh, đang trở về 'nhà'.