"GRÀOOOOO!" Tiếng gầm của con Kẻ Gầm Thét như một mệnh lệnh, kéo hàng trăm con xác sống từ khắp các ngõ hẻm đổ dồn về căn nhà của Tuấn. "Rút lui!" Tuấn hét lên. Anh không còn là người con trở về trong đau thương nữa. Anh là Chỉ huy. Anh tóm lấy tay My, lao ra cửa sau. "Khoa! Dẫn đường! Lan! Bọc hậu!" Khoa, như một con sóc, lao lên mái nhà, di chuyển thoăn thoắt. "Lối này! Con hẻm! Nhanh lên! Chúng đang bao vây!" Tuấn và My chạy băng qua con đường. Phía sau, Lan đặt tay xuống mặt đất. Những rễ cây tràm, cây bần ven con rạch đột ngột trồi lên, đan thành một tấm lưới, làm chậm bước tiến của làn sóng xác sống đầu tiên. Nhưng con Kẻ Gầm Thét không bị cản lại. Nó đứng trên nóc một chiếc xe tải lật, liên tục gầm thét, điều khiển bầy đàn. "Khốn kiếp! Chúng ta phải giết nó!" My giơ súng lên, bắn về phía con quái vật, nhưng quá xa. "Không được!" Tuấn kéo cô đi. "Nhiệm vụ của chúng ta là SỐNG SÓT!" Họ lao vào con hẻm sinh tử . Con hẻm này hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đi, nhưng nó là con đường ngắn nhất ra bờ sông. Nhưng khi họ chạy đến cuối hẻm, một bức tường lưới B40 bịt kín đường. Lũ xác sống đã bắt đầu tràn vào từ đầu hẻm bên kia. Họ đã bị dồn vào một cái bẫy. "Anh Hai!" My hoảng hốt. Tuấn nghiến răng. Anh đặt tay lên hàng rào thép. "Rút lui! Để anh..." Nhưng anh chưa kịp làm gì, con Kẻ Gầm Thét đã xuất hiện trên nóc nhà ngay trên đầu họ, nó chuẩn bị gầm lên một tiếng nữa để gọi toàn bộ xác sống trong khu vực đến. Đúng lúc đó, Khoa, người đã chạy vòng qua một con đường khác, xuất hiện từ phía sau con quái vật. "TA LÀM MỒI NHỬ CHO CHÚNG MÀY NÈ!" Khoa gào lên, ném một viên gạch vào đầu con Kẻ Gầm Thét, rồi lập tức lộn nhào, nhảy qua mái nhà bên cạnh. Con quái vật bị chọc giận, nó gầm lên, chuyển hướng bầy đàn, đuổi theo Khoa. "Nhanh! Tuấn! Mở đường!" Khoa hét lên qua bộ đàm, tiếng thở hổn hển. Tuấn, với lòng biết ơn người đồng đội đã liều mình, dồn toàn bộ sức lực. "NÁT RA!" Hàng rào B40 bị xé toạc như tờ giấy. Anh và My, Lan lao ra. Họ nhìn thấy Khoa đang bị dồn vào góc của một sân thượng, lũ Thợ Săn đã leo lên. Tuấn nhìn thấy một cột ăng-ten khổng lồ trên nóc nhà bên cạnh. Anh không còn nhân nhượng nữa. "ĐỔ XUỐNG CHO TA!" Cả trụ ăng-ten bằng thép nặng hàng tấn bị bẻ gãy, đổ ập xuống, đè bẹp cả con Kẻ Gầm Thét và lũ Thợ Săn đang vây lấy Khoa. "KHOA!" Khoa, nhanh như cắt, đã kịp nhảy bám vào một đường dây điện, đu mình xuống, tiếp đất ngay cạnh Tuấn, dù chân có hơi khập khiễng. "Chạy!" Bốn người họ lao đi như bay, không dám ngoảnh đầu lại.