Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 83: Căn Nhà Dưới Giàn Hoa Giấy



Chương 83: Căn Nhà Dưới Giàn Hoa Giấy

Căn nhà dưới giàn hoa giấy.
Cánh cổng sắt mà Tuấn vừa mới dùng năng lực sửa lại cho ba trước khi đi Sài Gòn, giờ đã bị húc văng, nằm chỏng chơ. Giàn hoa giấy, thứ mà mẹ anh tự hào nhất, đã héo rũ, chỉ còn trơ lại những cành gai khô khốc.
"Khoa, cảnh giới trên nóc nhà đối diện. Lan, yểm trợ cho tôi," Tuấn ra lệnh, giọng nói anh khô khốc.
Anh và My từ từ tiến vào. Cánh cửa chính chỉ khép hờ.
Bên trong, mọi thứ bị xới tung, dấu hiệu của một cuộc di tản vội vã. Bộ ấm trà trên bàn khách bị gạt đổ. Nhưng... không có dấu hiệu của xác sống. Không có máu.
"Họ đã rời đi an toàn," Tuấn lẩm bẩm, một tia hy vọng lóe lên.
My lắc đầu, nước mắt lưng tròng. "Không kịp đâu anh. Tụi em đã chạy lên xe..."
Tuấn không nói gì. Anh đi thẳng vào phòng ngủ của ba mẹ. Căn phòng vẫn ngăn nắp một cách kỳ lạ.
Và rồi, anh thấy nó.
Trên chiếc bàn trang điểm cũ của mẹ, có một cuốn album ảnh gia đình đang mở. Tấm ảnh cuối cùng, là tấm ảnh cả nhà chụp chung ngày anh nhận giấy báo trúng tuyển Đại học Bách Khoa.
Bên cạnh cuốn album, là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tuấn run rẩy mở ra.
Bên trong không có gì quý giá. Chỉ có một chiếc đồng hồ đeo tay cũ của ba, và... một chiếc khăn rằn, chiếc khăn mà mẹ anh hay quàng khi ra đồng. Vật chứng cuối cùng.
Bên dưới chiếc khăn, là một tờ giấy tập học sinh, được xé vội. Nét chữ của ba anh, run rẩy nhưng vẫn cố viết cho rõ ràng:
"Tuấn, My.
Ba mẹ không đi cùng các con được.
Chiếc xe này, sẽ mở đường cho các con. Dù các con ở đâu, hãy sống. Sống cho thật tốt, thật có ích.
Đừng tìm ba mẹ.
Ba mẹ tự hào về hai con.
Thương.
Ba."
Tuấn đứng lặng. Anh không khóc. Anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng, rồi một nỗi đau âm ỉ nhưng dữ dội ập đến, khiến anh không thở nổi.
My, đứng sau lưng anh, đã bật khóc nức nở. Cô bé đã biết trước, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ này, cô không thể kìm nén được nữa.
Anh đã có câu trả lời của mình.
Đúng lúc đó.
"GRÀOOOOOO!"
Một tiếng gầm thét vang lên từ đầu con hẻm. Không phải một con. Mà là hàng trăm con. Tiếng động của My đã thu hút chúng.
"Tuấn! Bị phát hiện rồi!" Tiếng Khoa hét lên từ bộ đàm. "Một con Kẻ Gầm Thét! Chúng đang kéo đến! Rút lui! Ngay lập tức!"
Tuấn cẩn thận gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo ngực, bên cạnh trái tim mình. Anh nắm chặt tay My.
"Đi thôi, My. Chúng ta về 'nhà'."
Lời từ biệt đã xong. Giờ là lúc chiến đấu để trở về với tương lai.