Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 82: Ký Ức Vỡ Vụn



Chương 82: Ký Ức Vỡ Vụn

Bầu trời Long Xuyên mờ mịt trong một làn sương sớm trộn lẫn với mùi tử khí.
Chiếc xuồng bọc thép lướt đi trong im lặng. Động cơ đã được bọc lại bằng nhiều lớp cách âm, chỉ phát ra tiếng "rì rầm" nhỏ, hòa lẫn vào tiếng nước chảy. Họ không dám đi trên sông Hậu, nơi biển xác sống vẫn đang vật vờ. Tuấn đang dẫn họ đi vào hệ thống kênh rạch chằng chịt, đan xen giữa lòng thành phố.
Đây là nơi anh lớn lên. Anh thuộc từng khúc quanh, từng gốc bần.
"Anh Hai, rẽ trái," My thì thầm, ngồi bên cạnh, tay siết chặt khẩu súng. "Con rạch này... sẽ dẫn thẳng về khu Mỹ Bình."
Tuấn gật đầu, tay lái vững vàng. Anh là Tham mưu trưởng của cả một hạm đội, nhưng giờ đây, anh chỉ là "thằng Tuấn", đang cố gắng lén lút trở về nhà mình.
Khung cảnh hai bên bờ kênh thật ma mị. Những căn nhà ven sông, nơi ngày xưa chiều chiều người ta hay ra hóng mát, giờ đây đã xiêu vẹo. Vài con "Lục Bình Thi" thối rữa bị kẹt lại trong đám lau sậy, nhưng chúng dường như đã chết hẳn, có lẽ là tàn dư của bầy đàn "Bọ Dừa" đã bị tiêu diệt.
Sự im lặng đáng sợ hơn cả tiếng gầm thét.
"Dừng lại."
Tuấn cho xuồng tấp vào một bụi dừa nước rậm rạp. Phía trước, con rạch đã bị chặn bởi một chiếc sà lan lật úp.
"Chúng ta phải đi bộ từ đây," Khoa, người trinh sát nhanh nhẹn nhất, nói. "Chỉ còn khoảng 500 mét nữa."
"Dũng," Tuấn nhìn người đồng đội. Cánh tay Dũng vẫn đang bó bột. "Anh ở lại, giữ xuồng. Đây là đường lui duy nhất của chúng ta."
Dũng gật đầu, dù không muốn, nhưng anh biết mình đang là gánh nặng. "Rõ. Đừng có chết đấy."
Tuấn, My, Lan và Khoa lách qua hàng rào, đặt chân lên con đường Nguyễn Thái Học quen thuộc. Ký ức vỡ vụn. Đây là con đường anh đi học mỗi ngày. Quán cà phê anh hay ngồi đã sập một nửa. Hàng me già, nơi anh và mối tình đầu hay trú mưa, đã chết khô.
Và rồi, anh nhìn thấy nó.