Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 86: Anh Hùng Trở Về



Chương 86: Anh Hùng Trở Về

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả dòng sông Hậu. Khi chiếc xuồng bọc thép của đội Bình Minh cập bến Cần Thơ, không có tiếng reo hò. Chỉ có sự im lặng, và hàng ngàn ánh mắt đang đổ dồn về họ.
Đại tá Long, Cường 'Hỏa Long', Giáo sư Bách và Chị Hai Hạnh đã đứng chờ sẵn.
Dũng, với cánh tay gãy nát, được đưa lên cáng ngay lập tức. "Không sao," anh ta nghiến răng, "lần sau tôi sẽ dùng tay trái."
Tuấn bước lên bờ. Anh không còn là vị Tham mưu trưởng kiệt sức. Anh là một người con trai vừa trở về từ đám tang của cha mẹ mình. Anh bước đến trước mặt Đại tá Long.
"Báo cáo Tổng Chỉ Huy," anh nói, giọng nói khàn đặc nhưng kiên định. "Đội Bình Minh đã hoàn thành nhiệm vụ trinh sát Long Xuyên. Pháo Đài Tri Thức đã sụp đổ hoàn toàn. Tổn thất của địch: không thể đếm xuể. Mục tiêu cá nhân... đã hoàn tất."
Anh lấy từ trong túi áo ra tờ giấy của ba mình. Anh không đưa nó cho bất cứ ai. Anh chỉ lặng lẽ cất nó trở lại.
My, đứng sau lưng anh, đã thay bộ đồ rách rưới bằng một bộ quân phục dự bị. Em gái anh đã không còn khóc.
Đại tá Long nhìn Tuấn. Ông không hỏi về gia đình anh. Ông chỉ đặt tay lên vai anh. "Chào mừng cậu đã trở về, Tham mưu trưởng."
Tối hôm đó, một buổi lễ tưởng niệm và vinh danh lớn nhất được tổ chức ngay trên boong của "Phù Sa Hạm". Họ tưởng niệm những người đã ngã xuống ở Pháo Đài Tri Thức, những người lính đã hy sinh trên cầu Cần Thơ.
Và rồi, Đại tá Long bước lên.
"Hôm nay, chúng ta có một người hùng," ông nói. "Dũng, thuộc đội Bình Minh, đã lấy thân mình che chắn cho chỉ huy. Ông ta được phong tặng danh hiệu 'Dũng Sĩ Thép'."
"Nhưng có một người," Đại tá Long quay về phía Tuấn. "Một người đã dùng trí tuệ của mình, cứu ba ngàn người ở Long Xuyên. Một người đã dùng sự dũng cảm, đánh tan bè lũ hải tặc ở Cần Thơ. Một người đã hợp nhất toàn bộ miền Tây, mang về Ngân Hàng Hạt Giống, mang về tương lai cho tất cả chúng ta."
"Nhân danh Tổng Căn Cứ Tây Đô," Đại tá Long hô vang. "Tôi, Tổng Chỉ Huy, chính thức phong tặng cho Tham mưu trưởng Nguyễn Minh Tuấn, danh hiệu: 'Tây Đô Đệ Nhất Công Thần'!"
Hơn năm ngàn con người, từ lính tráng đến dân thường, đồng loạt giơ tay chào. Họ không tung hô. Họ kính trọng.
Tuấn bước lên. Anh không nhận vinh quang này cho mình.
"Vinh quang này," anh nói, giọng nói được khuếch đại, "thuộc về những người đã ngã xuống. Thuộc về ba mẹ tôi, những người đã hy sinh ở Long Xuyên. Thuộc về những người lính đã chết trên cây cầu này. Và thuộc về tất cả các bạn, những người đã chọn tin tưởng vào một tương lai."
Anh nhìn về phía Giáo sư Bách. "Ngày mai. Chúng ta sẽ bắt đầu gieo mầm cho tương lai đó."