Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 78: Cây Cầu Của Hy Vọng



Chương 78: Cây Cầu Của Hy Vọng

"HẮN MẤT KIỂM SOÁT RỒI!" Tuấn hét vào bộ đàm, máu mũi anh bắt đầu chảy. "CƯỜNG! KẾT LIỄU HẮN ĐI!"
Ở bờ Vĩnh Long, Cường 'Hỏa Long', người đã chờ đợi khoảnh khắc này, cười gằn. Hắn ta đã bị những sợi dây văng đó hành cho tơi tả.
"TẤT CẢ SNIPER! DỌN SẠCH TRỤ THÁP!" Đại tá Long ra lệnh.
Không còn bị những ngọn roi thép đe dọa, hàng chục tay súng bắn tỉa của Hy Vọng đồng loạt khai hỏa. Những tên hải tặc trên cầu, vốn chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, giờ đây bị hạ gục như những con chim.
Ba Cụt gầm lên trong tuyệt vọng. Hắn ta nhìn thấy đội của Tuấn ở mố neo. Hắn ta hiểu ra mọi chuyện. Trong cơn điên cuồng cuối cùng, hắn ta dùng năng lực, cắt đứt một sợi dây văng lớn, để nó rơi xuống như một cây thương trời giáng, hòng tiêu diệt Tuấn.
"CẨN THẬN!"
Dũng gầm lên. Anh không chạy trốn. Anh lao về phía Tuấn, giương cao tấm khiên thép mà Tuấn đã rèn cho mình, dồn hết sức bình sinh.
"KENGGGGG!"
Một âm thanh chói tai. Sợi cáp khổng lồ đập vào tấm khiên. Tấm khiên vỡ nát. Dũng bị hất văng đi, cánh tay gãy nát, nhưng anh đã cứu được Tuấn.
"DŨNG!" Tuấn hét lên.
Nhưng Ba Cụt không còn cơ hội để ra đòn thứ hai.
Một con rồng lửa khổng lồ, mang theo tất cả sự phẫn nộ của Cường, đã bay vút qua sông, bao trùm lấy toàn bộ đỉnh trụ tháp.
Ba Cụt, "Hải Tặc Cầu Treo", Lãnh chúa tàn bạo của Cần Thơ, đã bị thiêu cháy thành tro, ngay trên chính cái tổ nhện của mình.
Khi ngọn lửa tắt đi, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả Sông Hậu.
Cây Cầu Cần Thơ, dù bị hư hại nặng nề, chi chít vết đạn và cháy đen, nhưng vẫn đứng vững. Nó vẫn là một biểu tượng, nhưng không còn là của sự chia cắt.
"Chúng ta... thắng rồi." My thì thầm trên "Phù Sa Hạm", nước mắt lưng tròng.
Ở bờ Cần Thơ, Tuấn chạy đến bên Dũng. "Cố lên! Lan! Cứu anh ấy!"
Anh nhìn lên cây cầu, rồi nhìn về phía bờ Vĩnh Long, nơi anh có thể thấy lờ mờ bóng dáng của Cường và Đại tá Long.
Con đường đã được mở. Hai cánh quân của Hy Vọng, sau bao nhiêu cách trở, cuối cùng cũng đã có thể hội ngộ.
Cây cầu của hy vọng đã được tái lập, không phải bằng thép, mà bằng máu và lòng dũng cảm.