Cùng lúc đó, ở bờ Cần Thơ, đội Bình Minh đã đến được mố neo. "Bảo vệ tôi!" Tuấn hét lên. Anh đặt hai tay lên khối bê tông khổng lồ. Anh nhắm mắt lại, năng lực của anh xuyên qua lớp vỏ dày, cảm nhận mạng lưới cốt thép bên trong. Anh không phá hủy nó. Anh dùng chính kiến thức kỹ thuật của mình. Anh tìm ra tần số cộng hưởng của cả khối cấu trúc. "DŨNG! LAN! CHUẨN BỊ!" Tuấn gầm lên một tiếng. Anh không kéo. Anh rung. Anh biến toàn bộ khối mố neo thành một cái loa siêu trầm khổng lồ, tạo ra một cơn địa chấn cục bộ, một luồng rung động cao tần, truyền dọc theo các bó cáp chủ, chạy thẳng lên trụ tháp. Ngay tại thời điểm đó, bốn sợi dây văng của Ba Cụt sắp đâm trúng "Phù Sa Hạm". Nhưng hắn ta đã không thể điều khiển chúng nữa. "CÁI... CÁI GÌ VẬY?" Ba Cụt hét lên. Cả cây cầu rung lên bần bật. Cơn địa chấn từ mố neo, kết hợp với những cú nã pháo vào dầm ngang, đã tạo ra một sự cộng hưởng phá vỡ hoàn toàn sự kiểm soát tinh vi của hắn ta. Những sợi dây tơ thép của hắn trở nên rối loạn. Bốn ngọn roi thép khổng lồ mất kiểm soát, quất loạn xạ vào không trung, đâm sầm vào nhau, rồi rơi tõm xuống sông, chỉ cách "Phù Sa Hạm" vài mét. Con nhện đã mất mạng lưới của mình.