Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 79: Cuộc Hội Ngộ Lịch Sử Trên Sông Hậu



Chương 79: Cuộc Hội Ngộ Lịch Sử Trên Sông Hậu

Khi ngọn lửa cuối cùng trên đỉnh trụ tháp lịm tắt, trả lại cho Cần Thơ một bầu trời đầy sao, sự im lặng bao trùm cả mặt sông Hậu.
"Chúng ta... thắng rồi..." My thì thầm, cô bé quỵ xuống bên cạnh Tuấn.
"Phù Sa Hạm" khổng lồ từ từ cập bờ Cần Thơ, ngay bên dưới chân cầu. Từ bờ Vĩnh Long, những chiếc xuồng cao tốc của Quân đoàn Tiền Phong cũng nhanh chóng vượt sông.
Đại tá Long và Cường 'Hỏa Long' là những người đầu tiên bước lên bờ. Họ nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn: Tuấn đang cố gắng dùng năng lực, nắn lại cánh tay đã gãy nát, biến dạng của Dũng. Lan thì đang khóc, dùng năng lực thực vật của mình để tạo ra những sợi dây leo y tế, cố gắng cầm máu cho anh. Dũng đã ngất đi vì đau đớn, nhưng anh đã cứu mạng vị Tham mưu trưởng.
Cường bước tới, nhìn bãi chiến trường, nhìn cây cầu vẫn đứng vững, rồi nhìn Tuấn, người đang lảo đảo, mặt dính đầy máu mũi và mồ hôi.
Hắn ta không nói lời nào. Chỉ bước tới, vỗ thật mạnh vào bên vai lành lặn của Tuấn. "Thằng kỹ sư điên!"
Đó là một lời khen, một sự công nhận, một lời cảm ơn.
Đại tá Long bước đến, nhìn Tuấn, rồi nhìn Dũng đang được cấp cứu. Ông không nói "làm tốt lắm". Ông chỉ nói một câu, giọng nói trầm ấm mà kiên định: "Chào mừng các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Y tế! Đưa Dũng Tôn Giả lên thuyền cấp cứu ngay lập Lập tức!"
Đó là lần đầu tiên ông gọi Dũng là "Tôn Giả" - một danh hiệu chỉ dành cho những Người Thức Tỉnh đã lập được đại công.
Giáo sư Bách và Chị Hai Hạnh từ "Phù Sa Hạm" bước xuống. Hai cánh quân, hai đạo quân, một từ Sài Gòn xuống, một từ Long Xuyên lên, cuối cùng đã hội ngộ lịch sử trên sông Hậu. Hơn năm ngàn con người, lực lượng sống sót có tổ chức lớn nhất miền Nam, đã chính thức hợp nhất.
Tuấn nhìn em gái mình, My, đang an toàn. Anh nhìn cây cầu Cần Thơ, biểu tượng của quê hương anh. Anh đã giữ được nó.
Anh quay sang Đại tá Long. "Đại tá... Viện Lúa Đồng bằng Sông Cửu Long. 'Thần Nông Kế Hoạch'. Chúng ta phải đến đó ngay."