Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 70: Ngày Rời Bỏ Quê Hương



Chương 70: Ngày Rời Bỏ Quê Hương

Ngày thứ tư. Lương thực trong Pháo Đài Tri Thức đã hoàn toàn cạn kiệt. Bức tường thép mà Tuấn dựng lên đang rung lên bần bật. Biển xác sống, bị kích động bởi ba ngày hỗn loạn, đã trở nên điên cuồng.
Đã đến lúc phải đi.
"LÊN TÀU!"
Cuộc di tản bắt đầu. Một cây cầu bằng thép được Tuấn tạo ra, nối từ pháo đài đến "Phù Sa Hạm". Ba ngàn con người, già trẻ, lớn bé, bắt đầu một cuộc hành trình dài nhất trong đời họ.
Họ không mang theo gì, ngoài quần áo trên người, và những hộp hạt giống quý giá.
Đội của Dũng và My là những người cuối cùng rút lui, họ vừa bắn yểm trợ vừa lùi lại.
"RẦM!"
Bức tường thép cuối cùng cũng sụp đổ. Biển xác sống như một cơn lũ đen, gào thét, tràn vào Pháo Đài Tri Thốc.
"ANH HAI! KHỞI ĐỘNG!" My hét lên khi cô vừa đặt chân lên hạm đội.
Tuấn, đứng trên đài chỉ huy tạm thời, giơ tay lên. Anh dùng chút sức lực cuối cùng, bẻ gãy cây cầu nối, ném nó vào lũ xác sống đang đuổi theo.
"KHỞI ĐỘNG!"
Những động cơ diesel khổng lồ đồng loạt gầm lên, khói đen bốc lên trời. Con quái vật thép khổng lồ, "Phù Sa Hạm", từ từ rung chuyển, rồi chậm rãi, nặng nề, rời khỏi bến cảng, tiến ra giữa dòng sông Hậu.
Tuấn đứng trên đài chỉ huy. Bên cạnh anh là My, là Giáo sư Bách, là Lan, Dũng, Khoa, Vy.
Tất cả ba ngàn con người, im lặng, đứng trên boong tàu. Họ nhìn về phía Pháo Đài Tri Thức, nhìn về thành phố Long Xuyên, quê hương của họ, đang bị nhấn chìm hoàn toàn trong biển xác sống.
Họ đã được cứu. Nhưng họ cũng đã trở thành những người vô gia cư.
Tuấn nhìn về phía thượng nguồn, hướng về Sài Gòn, nơi có căn cứ Hy Vọng. Rồi anh lại nhìn về phía hạ nguồn, hướng về biển cả.
Anh đã cứu được người của mình. Anh đã mang theo hạt giống của tương lai.
Ngày rời bỏ quê hương, cũng là ngày bắt đầu một kỷ nguyên mới. Kỷ nguyên của những con người không còn sống trên đất liền, mà sống trên mặt nước. Kỷ nguyên của Hạm Đội Phù Sa.