"Chiến Dịch Noah" bắt đầu. Cả một pháo đài ba ngàn người bỗng chốc biến thành một đại công trường hối hả. Tiếng la hét, tiếng súng, tiếng gầm gừ, và quan trọng nhất, tiếng kim loại rên rỉ, vang vọng cả một khúc sông Hậu. Đội của My và Dũng chiến đấu như những con thiêu thân, họ dùng những chiếc xuồng máy, liên tục dụ những đám xác sống khổng lồ chạy vòng quanh thành phố, giảm áp lực tối đa cho Tuấn. Tại cảng Long Xuyên, một cảnh tượng mà người đời sau sẽ mãi mãi không thể quên, đã diễn ra. Tuấn đứng trên một mố cầu gãy. Anh nhắm mắt lại. Dòng sông Hậu vốn hiền hòa bỗng nổi sóng dữ dội. "LÊN!" Anh gầm lên. Năng lực của anh, được thúc đẩy bởi nỗi đau mất cha mẹ, bởi trách nhiệm bảo vệ em gái, bởi gánh nặng của ba ngàn sinh mạng, đã lột xác. Anh không còn chỉ điều khiển những mảnh kim loại nhỏ. Anh đang điều khiển cả một cấu trúc. Từ dưới lòng sông, một chiếc sà lan chở cát khổng lồ, nặng hàng ngàn tấn, vốn đã bị chìm từ lâu, từ từ trồi lên, kéo theo vô số bùn đất. Tuấn không chỉ nhấc nó lên. Anh dùng năng lực của mình, ép cạn nước bên trong, "vá" lại những lỗ thủng khổng lồ bằng chính những tấm thép từ một con tàu khác. Anh như một vị thần thợ rèn, đứng giữa trời đất, dùng cảng sông làm búa, dùng năng lực làm lửa. Hai chiếc sà lan... Ba chiếc... Bốn chiếc... Anh kéo chúng lại, xếp cạnh nhau. Anh xé toạc thân của những chiếc tàu du lịch, dùng chúng làm cầu nối, làm tường thành. Vy và đội kỹ thuật của Giáo sư Bách, như những con ong thợ, lao vào, lắp đặt những động cơ diesel khổng lồ mà họ vừa thu gom được. Ba ngày. Chỉ trong ba ngày ba đêm không ngủ. Tuấn đã kiệt sức đến mức máu mũi không ngừng chảy, nhưng anh không dừng lại. Và rồi, nó đã hoàn thành. Một hòn đảo bằng thép, một thứ quái vật dị hợm được ghép lại từ hàng chục con tàu, rộng bằng cả một sân vận động, đã sừng sững nổi trên sông Hậu. Nó có tường thành, có chòi canh, có khu nhà ở tạm bợ. Họ gọi nó là "Phù Sa Hạm". Con tàu Mẹ của cả một hạm đội.