Trời vừa hửng sáng. Không khí ở Long Xuyên trong lành một cách lạ thường sau khi "Bộ Rễ" ký sinh bị tiêu diệt. Nhưng sự bình yên đó thật mong manh. Tuấn đứng trên mép của cái hố khổng lồ, nơi từng là bức tường thành phía Nam. Cả một đoạn tường dài hơn trăm mét đã sụp đổ, chôn vùi hai con quái vật, nhưng cũng phơi bày pháo đài ra trước một Sài Gòn... à không, một Long Xuyên đầy rẫy tử thi. My mang đến cho anh một ly nước ấm, bàn tay em gái anh vẫn còn run rẩy sau những gì đã trải qua. "Anh Hai..." cô bé nói khẽ. "Em xin lỗi... vì ba mẹ..." Tuấn lắc đầu, đặt ly nước xuống. Anh kéo em gái vào lòng, ôm chặt. "Không phải lỗi của em. Em đã làm rất tốt. Em đã sống sót, đã chiến đấu. Em đã làm đúng như những gì ba mẹ mong muốn. Giờ, để anh lo." Anh buông My ra. Gánh nặng của một người anh Hai, giờ đây, đã hòa làm một với gánh nặng của một vị Tham mưu trưởng. Anh không chỉ bảo vệ em gái mình, anh phải bảo vệ ba ngàn con người ở đây, những người đã mất tất cả, giống như anh. "Giáo sư Bách," Tuấn quay lại, "chúng ta không có thời gian để xây lại tường bê tông." Giáo sư Bách và các kỹ sư của pháo đài nhìn cái hố khổng lồ, thở dài. "Chúng ta biết. Nhưng chúng ta có thể làm gì? Lũ xác sống sẽ sớm tìm đường vòng qua, chúng ta sẽ bị bao vây trở lại." Tuấn nhìn về phía khối thép khổng lồ - nhịp cầu đi bộ mà anh đã kéo sập. "Cháu sẽ xây cho bác một bức tường," anh nói. "Một bức tường bằng thép mới, trên tro tàn." Anh bước đến mép hố, giơ hai tay ra. Năng lực Kim Loại Chưởng Khống của anh, sau khi đã được nghỉ ngơi, bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khối nhịp cầu khổng lồ, nặng hàng ngàn tấn, bắt đầu rên rỉ, từ từ được nhấc lên khỏi đống đổ nát. Tuấn không chỉ nhấc nó lên. Anh bẻ cong nó. Anh điều khiển những chiếc xe buýt, xe tải bị chôn vùi bên dưới, kéo chúng lên, ép chặt chúng lại với nhau. Dưới sự chứng kiến kinh hoàng của ba ngàn con người, một bức tường bằng kim loại, được hàn gắn, nén ép, và gia cố bằng chính những thanh cốt thép của bức tường cũ, từ từ mọc lên, bít kín lại lỗ hổng. Nó không đẹp, nó là một mớ hỗn độn của sắt thép, nhưng nó kiên cố, gai góc, và không thể xuyên thủng. Khi Tuấn hạ tay xuống, kiệt sức, một bức tường thép cao hơn mười mét đã đứng sừng sững, thay thế cho bức tường bê tông đã mất. Giáo sư Bách và tất cả mọi người có mặt, đồng loạt cúi đầu trước anh. Họ không chỉ cúi đầu trước một vị cứu tinh, mà còn trước một nhà lãnh đạo thực sự.