Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 65: Bình Minh Trên Pháo Đài



Chương 65: Bình Minh Trên Pháo Đài

"Chúng ta thành công rồi!" Khoa reo lên.
Nhưng Vy, người đang theo dõi máy đo địa chấn, bỗng hét lên: "Không! Nền móng! Cuộc chiến của chúng đang phá hủy nền móng! Nó sắp sụp rồi! Tuấn, rút mũi khoan ra! Nhanh lên!"
Tuấn cố gắng điều khiển mũi khoan rút lui, nhưng "Bộ Rễ", trong cơn điên cuồng, đã quấn chặt lấy nó.
"Không rút ra được! Nó kẹt rồi!"
"RẦM! RẦM!"
Bức tường dưới chân họ bắt đầu nứt toác. Cả pháo đài rung chuyển như gặp động đất. Cái lỗ mà Tuấn tạo ra, giờ đang bị xé toạc ra.
"Nó sắp sụp! CHẠY ĐI!" Tuấn gầm lên. Anh túm lấy My và Lan. Dũng vác Giáo sư Bách lên vai. Cả đội liều mạng chạy khỏi khu vực bức tường phía Nam.
Ngay khi họ vừa kịp nhảy vào một tòa nhà giảng đường gần đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Cả một đoạn tường thành phía Nam, dài hơn trăm mét, đổ sập xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ, chôn vùi cả lũ xác sống đang bu vào và cả phần "Bộ Rễ" bên dưới.
Một cái bẫy sập hoàn hảo. Một nấm mồ chung cho cả hai cơn ác mộng.
Khi bụi lắng xuống, Tuấn nhìn ra. Biển xác sống bên ngoài đã bị chia cắt bởi cái hố khổng lồ. Và quan trọng nhất, tiếng rung động dưới lòng đất đã dừng lại. "Bộ Rễ" đã chết.
Sáng hôm sau, Vy lấy một mẫu nước mới. Lớp cặn đen đã biến mất. "Nước... nước sạch rồi!" cô reo lên trong nước mắt.
Đứng trên đống đổ nát, Tuấn nhìn về phía mặt trời đang mọc trên sông Hậu. Anh đã mất đi ba mẹ, nhưng anh đã cứu được em gái mình, và cứu được ba ngàn con người.
Giáo sư Bách bước đến, đặt tay lên vai anh. "Chào mừng về nhà, Chỉ huy. Pháo Đài Tri Thức này, từ nay, sẽ là một phần của Liên Minh Hy Vọng. Chúng ta đã có một tương lai."
Tuấn nhìn My, người đang mỉm cười với anh. Anh gật đầu.
Trận chiến ở Long Xuyên đã kết thúc, nhưng cuộc chiến để gieo mầm sự sống trên quê hương anh, thì chỉ vừa mới bắt đầu.