Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 67: Cuộc Đại Di Tản



Chương 67: Cuộc Đại Di Tản

Pháo đài đã tạm thời an toàn. Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn còn đó.
Trong phòng chỉ huy, Giáo sư Bách chỉ vào những thùng gạo cuối cùng. "Một tuần. Chúng ta chỉ còn đủ thức ăn cho một tuần. Ba ngàn miệng ăn là một con số quá lớn."
"Chúng ta sẽ liên lạc với Hy Vọng," Tuấn nói. "Đại tá Long sẽ gửi tiếp viện."
"Không kịp đâu," Giáo sư Bách lắc đầu. "Và chúng ta không thể mãi sống bằng tiếp viện."
Rồi, ông ra hiệu cho My. My lấy ra một chiếc chìa khóa, dẫn Tuấn, Lan và Vy đến một căn hầm kiên cố nằm sâu dưới lòng tòa nhà chính.
Cánh cửa thép dày mở ra. Bên trong không phải là vàng bạc, mà là hàng ngàn, hàng vạn những hộp nhôm nhỏ, được xếp ngay ngắn trên các kệ, trong một môi trường được kiểm soát nhiệt độ nghiêm ngặt.
"Đây là lý do chúng tôi phải cố thủ ở đây," Giáo sư Bách nói, giọng nói đầy tự hào. "Không phải vì sách vở. Mà là vì cái này. Ngân Hàng Hạt Giống Quốc Gia khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long."
Lan bước tới, mắt cô sáng rực, bàn tay run run chạm vào một hộp nhôm. "Trời ơi... Giống lúa IR50404... Giống lúa kháng mặn... Chúng là thật!"
Giáo sư Bách gật đầu. "Di sản của cả một nền văn minh lúa nước, nằm cả ở đây. Chúng ta có hạt giống, có kiến thức. Nhưng... chúng ta không có đất. Long Xuyên là một tử địa."
Tuấn nhìn Lan, rồi nhìn Giáo sư Bách. Một tia sáng lóe lên trong đầu anh, kết nối tất cả các mắt xích lại.
Tiền Đồn Thần Nông ở Long An. Tiến sĩ Mai. "Thần Nông Kế Hoạch".
"Bác nói sai rồi," Tuấn nói. "Các bác có hạt giống. Còn chúng cháu... chúng cháu có đất. Rất nhiều đất."
Anh quay lại, một quyết định lớn lao được hình thành. "Chúng ta sẽ không ở lại đây. Pháo đài này không thể trụ được lâu. Chúng ta sẽ thực hiện một Cuộc Đại Di Tản."
"Di tản?" Cả Vy và Giáo sư Bách đều kinh ngạc. "Ba ngàn con người? Đi qua biển xác sống đó? Bằng cách nào?"
Tuấn bước ra khỏi hầm, đi về phía bờ sông. Anh nhìn những chiếc sà lan chở hàng khổng lồ, những chiếc tàu du lịch đã bị chìm một nửa, đang nằm la liệt ở cảng Long Xuyên.
Anh nghĩ đến cách Chị Hai Hạnh dùng phà làm tường thành.
"Chúng ta sẽ không đi bằng xuồng," anh nói, chỉ tay về phía cảng. "Chúng ta sẽ đi bằng một pháo đài."
Anh quay lại, ánh mắt rực cháy.
"Tôi sẽ biến cái cảng đã chết này... thành một hạm đội."