Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 61: Lời Cầu Cứu Từ Lòng Đất



Chương 61: Lời Cầu Cứu Từ Lòng Đất

Người lãnh đạo của Pháo Đài Tri Thức không phải là một quân nhân. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc trắng, đeo một cặp kính dày. Mọi người gọi ông là "Giáo sư" Bách, nguyên là Viện trưởng Viện nghiên cứu Nông nghiệp của trường.
Ông Bách tiếp Tuấn và đội của anh trong một phòng học cũ, giờ đã biến thành phòng chỉ huy. Xung quanh là sách vở, bản đồ, và cả những mẫu nghiên cứu về xác sống được ngâm trong lọ.
"Chào mừng các cháu," Giáo sư Bách nói, giọng nói mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn vô cùng tinh anh. "Sự xuất hiện của các cháu, đúng là một phép màu. Nhưng ta e rằng, các cháu đã đến một con tàu sắp chìm."
Ông chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi bức tường thành đang rung lên bần bật trước sự tấn công không ngớt của biển xác sống. "Chúng ta có hơn ba ngàn miệng ăn ở đây. Nhưng đạn dược chỉ còn đủ dùng cho ngày hôm nay. Lương thực, chỉ còn đủ cho một tuần."
"Và chúng ta có một vấn đề lớn hơn," ông nói, giọng trầm xuống. "Thứ mà chúng tôi gọi cứu viện, không phải là lũ xác sống ngoài tường."
Ông chỉ vào một cái máy đo địa chấn tự chế ở góc phòng. Kim của nó đang liên tục rung lên.
"Lũ 'Bọ Dừa' mà chúng tôi nói," ông Bách nói, "chúng không ở trên cây. Chúng ở dưới lòng đất. Chúng đang đào, làm xói mòn nền móng của cả pháo đài. Và tệ nhất..."
Ông chỉ vào một bình nước lọc trên bàn, dưới đáy có một lớp cặn màu đen. "Chúng đã nhiễm độc toàn bộ nguồn nước ngầm của chúng tôi. Chúng ta đang chết khát, giữa một vùng sông nước."
Giờ thì Tuấn đã hiểu. Lời cảnh báo của Chị Hai Hạnh là đúng. Lũ Bọ Dừa mà anh tiêu diệt, chỉ là một nhánh. Cơn ác mộng thực sự, đang nằm ngay dưới chân họ.