Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 62: Hy Vọng Mỏng Manh



Chương 62: Hy Vọng Mỏng Manh

"Cháu là Nguyễn Minh Tuấn," Tuấn nói, giọng nói bình tĩnh một cách lạ thường. "Tham mưu trưởng Quân đoàn Tiền Phong của căn cứ Hy Vọng. Chúng cháu đến đây, không phải là tình cờ. Chúng cháu đến để mở một liên minh."
Anh trình bày ngắn gọn về Hy Vọng, về Tiền Đồn Thần Nông, về liên minh Vàm Cống.
Giáo sư Bách và các cộng sự của ông sững sờ. Họ cứ nghĩ mình là những người duy nhất còn sống sót một cách có tổ chức ở miền Tây.
"Một... một liên minh?" Giáo sư Bách run run.
"Đúng vậy," Tuấn nói. "Các bác có kiến thức. Chúng cháu có công nghệ và sức chiến đấu."
Anh nhìn Vy. "Vy, kiểm tra mẫu nước." Anh nhìn Lan. "Lan, em có thể cảm nhận được con quái vật đầu não dưới lòng đất không?"
Hai cô gái lập tức bắt tay vào việc.
Vy, sau khi phân tích nhanh mẫu nước, mặt mày tái mét. "Đây không phải là độc tố thông thường. Đây là một loại bào tử nấm ký sinh cực mạnh, nó phá hủy hệ thần kinh. Thứ này... nó đang biến đổi cả hệ sinh thái."
Lan thì đặt tay xuống sàn bê tông, nhắm mắt lại. Vài phút sau, cô mở mắt ra, mồ hôi ướt đẫm. "Nó... nó khổng lồ, anh Tuấn. Nó không phải là một 'Trái Tim'. Nó là một 'Bộ Rễ'. Nó đã lan rộng ra bên dưới toàn bộ pháo đài. Nó đang... ăn móng của chúng ta."
Tình hình còn tệ hơn cả tưởng tượng. Pháo đài Tri Thức không chỉ bị bao vây từ bên ngoài, mà còn đang bị ăn mòn từ bên trong.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian," Giáo sư Bách nói.
Tuấn nhìn em gái mình, My, người đang nhìn anh với một niềm tin tuyệt đối. Anh nhìn những người đồng đội đã cùng mình vào sinh ra tử.
Anh quay sang Giáo sư Bách. "Bác nói đúng. Nhưng chúng ta vẫn còn một cơ hội."
Anh chỉ vào bản đồ thành phố. "Bên ngoài, chúng ta có một biển xác sống. Bên dưới, chúng ta có một Bộ Rễ ký sinh. Vậy thì..."
Một kế hoạch điên rồ, chỉ có Nguyễn Minh Tuấn mới dám nghĩ ra, bắt đầu hình thành trong đầu anh.
"Chúng ta sẽ để chúng... tự giết lẫn nhau."