Bên trong cánh cổng thép nặng nề của Pháo Đài Tri Thức, không khí đặc quánh lại. "Anh Hai!" Nguyễn Thị Minh My, cô em gái bé bỏng mà Tuấn luôn lo lắng, đã không còn là cô sinh viên nhõng nhẽo ngày nào. Em gái anh gầy đi nhiều, làn da sạm nắng, mái tóc cắt ngắn cũn cỡn, bộ đồ sinh viên lấm bẩn và bàn tay chai sần vì cầm súng. Nhưng đôi mắt đó, đôi mắt giống hệt mẹ, đang ngập tràn một thứ cảm xúc không thể tin nổi. Tuấn lảo đảo bước tới, toàn bộ sức lực sau cú điều khiển cây cầu dường như đã cạn kiệt. Anh vươn tay ra, chạm vào gương mặt của em gái mình. "Là anh thật rồi..." My nức nở, rồi ôm chầm lấy anh, vỡ òa. "Em cứ nghĩ... em cứ nghĩ anh chết rồi! Em cứ nghĩ em chỉ còn một mình..." Tuấn siết chặt em gái trong tay, một cảm xúc mà anh đã dồn nén suốt từ ngày tận thế, cuối cùng cũng vỡ ra. Nước mắt của vị Tham mưu trưởng lạnh lùng đã rơi trên chính mảnh đất quê hương. Lan, Dũng và Khoa đứng phía sau, im lặng, mắt cũng đỏ hoe. Họ đều có gia đình, họ đều hiểu nỗi đau này. Sau một hồi lâu, Tuấn mới có thể lấy lại bình tĩnh. Anh nắm chặt vai em gái. "Ba mẹ đâu? Ba mẹ đâu rồi, My?" Nụ cười trên môi My vụt tắt. Nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của nỗi đau. "Ba mẹ..." cô bé lắc đầu, giọng nói vỡ vụn. "Ngày Màn Sương Đỏ ập đến... Ba mẹ đã dùng xe, đưa em và một nhóm sinh viên nữa chạy về trường. Nhưng... nhưng để cản lũ xác sống đuổi theo, ba mẹ đã... đã lái xe... đâm thẳng vào chúng... để tạo đường cho tụi em chạy..." My không nói hết câu, nhưng Tuấn đã hiểu. Anh cảm thấy trời đất như sụp đổ. Đôi chân anh khuỵu xuống. Anh đã vượt qua hàng trăm cây số, chiến đấu với bao nhiêu quái vật, trở về, nhưng cuối cùng... "Em tin là ba mẹ vẫn còn sống!" My vội nói, như để an ủi anh, cũng như để tự an ủi chính mình. "Chỉ là... chỉ là chúng ta chưa tìm thấy thôi! Phải không anh Hai?" Tuấn không trả lời. Anh ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào trong. Nỗi đau này, anh sẽ không để nó đánh gục mình. Anh sẽ biến nó thành sức mạnh. Anh phải bảo vệ chút hơi ấm cuối cùng này của gia đình. Anh đứng dậy, sự yếu đuối đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt kiên định của một vị chỉ huy. "Dẫn anh đi gặp người lãnh đạo ở đây."