Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 59: Pháo Đài Tri Thức



Chương 59: Pháo Đài Tri Thức

Giữa biển xác sống, một hòn đảo của sự sống hiện ra.
Pháo Đài Tri Thức.
Toàn bộ khu trường đại học cũ, nằm sát bên bờ sông, đã được biến đổi. Một bức tường bê tông kiên cố, cao hơn sáu mét, được xây dựng bao bọc lấy toàn bộ khuôn viên. Bên trên là những lớp kẽm gai chằng chịt, những tháp canh bằng thép. Lá cờ đỏ sao vàng, dù đã rách nát, nhưng vẫn kiêu hãnh bay trên cột cờ cao nhất.
Nhưng hòn đảo đó, đang bị nhấn chìm. Hàng ngàn con xác sống đang điên cuồng cào cấu, húc vào bức tường. Tiếng súng từ trên tường vọng xuống yếu ớt. Họ đang cạn kiệt đạn dược.
"Họ sắp vỡ trận rồi!" Lan kêu lên.
Tuấn biết, họ không có thời gian để chờ đợi. Họ phải tạo ra một tín hiệu mà pháo đài có thể nhìn thấy, một tín hiệu chứng minh họ là đồng minh, một tín hiệu có thể gây ra sự hỗn loạn đủ lớn để giải vây.
Anh nhìn lên cây cầu đi bộ bắc qua sông Hậu ở gần đó.
"Vy! Mở hết công suất loa! Phát tín hiệu SOS!" Anh quay sang Dũng. "Tất cả hỏa lực, bắn lên trời, thu hút sự chú ý của pháo đài!"
Rồi, anh đứng thẳng lên mũi xuồng, nhắm mắt lại.
Anh không điều khiển những mảnh kim loại nhỏ. Anh đang nhắm vào một thứ lớn hơn.
Cây cầu đi bộ bằng thép, dài hàng trăm mét.
Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, cây cầu khổng lồ bắt đầu rung chuyển, rên rỉ. Tuấn gầm lên, dồn toàn bộ sức mạnh của một Tham mưu trưởng đã mệt mỏi nhưng đang bùng nổ vì quê hương.
"KÉO!"
Một nhịp của cây cầu bị xé toạc ra khỏi mố trụ. Cả một khối kim loại nặng hàng ngàn tấn được nhấc bổng lên không, rồi, dưới sự điều khiển của anh, nó bay ngang, đập thẳng vào biển xác sống đang vây hãm bức tường pháo đài.
"ẦMMMMMM!"
Một vụ va chạm kinh thiên động địa. Hàng ngàn con xác sống bị nghiền nát dưới khối thép. Mặt đất rung chuyển. Cả chiến trường im bặt trong một giây.
Trên tường thành, những người lính phòng thủ sững sờ. Họ nhìn thấy ba chiếc xuồng, rồi nhìn khối kim loại khổng lồ vừa cứu họ một mạng.
Một cánh cổng nước nhỏ, ngay sát bờ sông, từ từ mở ra. Một chiếc loa từ pháo đài vang lên: "Vào đi! Nhanh lên!"
Tuấn ra lệnh cho xuồng lao tới. Khi chiếc xuồng cuối cùng vừa lọt vào, cánh cổng thép đóng sập lại, ngăn cách họ với địa ngục bên ngoài.
Tuấn ngã quỵ xuống sàn xuồng, kiệt sức, thở hổn hển. Anh đã về. Anh đã thực sự về đến nhà.
Cánh cửa khoang thuyền mở ra. Những người lính của pháo đài chạy tới. Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt anh điên cuồng tìm kiếm trong đám đông.
Và rồi, anh nhìn thấy.
Một cô gái trẻ, mặc bộ đồ sinh viên cũ kỹ, tay cầm một khẩu súng trường, đang đứng sững sờ ở đó. Mái tóc dài, đôi mắt to giống hệt mẹ.
"My...?" Tuấn thì thầm, giọng nói vỡ òa.
Cô gái đánh rơi cả khẩu súng. Nước mắt trào ra.
"... Anh... Anh Hai?"