Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 58: Long Xuyên Tử Địa



Chương 58: Long Xuyên Tử Địa

Càng đi về phía Long Xuyên, lòng Tuấn càng nặng trĩu. Khung cảnh hai bên bờ sông Hậu vốn trù phú, giờ đây lại hoang tàn đến đáng sợ.
Khi bóng dáng của cây cầu Tôn Đức Thắng và những tòa nhà cao tầng của thành phố hiện ra, Tuấn ra lệnh cho hạm đội đi chậm lại.
Một Tử Địa đúng nghĩa.
Hàng ngàn, hàng vạn con xác sống đang vật vờ trên các cây cầu, đi lại trên các cù lao, đứng ngập trong nước ven bờ. Chúng nhiều đến mức, nhìn từ xa, trông như một đàn kiến khổng lồ đang bò lúc nhúc. Tiếng gầm gừ của chúng hợp lại, tạo thành một âm thanh trầm đục, khiến người ta buồn nôn.
Đây là thành phố quê hương anh. Nơi anh sinh ra, lớn lên. Nơi có quán cà phê anh hay ngồi, có con đường anh hay đi học. Giờ đây, tất cả đã trở thành địa ngục.
Họ không thể đi vào bằng đường sông chính nữa. "Đi vào kênh Rạch Giá - Long Xuyên," Tuấn ra lệnh, giọng nói khàn đi. Anh phải chọn con đường đi qua chính khu nhà của mình.
Chiếc xuồng lách vào con kênh nhỏ. Và rồi, anh nhìn thấy nó. Phường Mỹ Bình. Con đường Nguyễn Thái Học.
Nhưng trước khi anh kịp nhìn thấy căn nhà của mình, một bức tường khổng lồ bằng xác xe cộ, bàn ghế, tủ lạnh... đã chặn đứng con kênh. Và trên bức tường đó, là hàng trăm con xác sống.
Họ đã bị phát hiện.
"Chúng ta không qua được!" Dũng hét lên, bắt đầu khai hỏa.
"Quay lại! Rút ra sông lớn!" Tuấn nghiến răng ra lệnh. Nỗi đau khi ở rất gần nhà nhưng không thể về, như một nhát dao đâm vào tim anh.
Họ rút lui thành công ra sông Hậu, nhưng giờ đây họ đã bị một bầy xác sống khổng lồ đuổi theo, cả trên bờ lẫn dưới nước.
"Kia!" Khoa hét lên, chỉ về phía trước. "Khu Đại học An Giang!"