Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 54: Liên Minh Miền Tây



Chương 54: Liên Minh Miền Tây

"Tôi phải đến đó," Tuấn nói ngay lập tức.
"Cậu không đến đó được đâu," Chị Hai Hạnh lắc đầu. "Không phải vì xác sống. Mà là vì cái này." Bà chỉ vào bình dầu diesel của hạm đội họ. "Các cậu đã cạn nhiên liệu. Và Vàm Cống cũng vậy. Lũ Bọ Dừa đã phá hủy trạm nhiên liệu dự trữ của chúng tôi."
Đây là một vấn đề nan giải. Không có nhiên liệu, họ sẽ bị kẹt lại đây.
"Vậy thì," Tuấn nói sau một hồi suy nghĩ. "Chúng ta sẽ trao đổi."
Anh đứng dậy. "Căn cứ của các chị có con người, có kiến thức sông nước, có sự kiên cường. Căn cứ Hy Vọng của chúng tôi có công nghệ, có vũ khí, và có... cái này."
Anh đi ra ngoài sân, nơi có một cái máy bơm nước khổng lồ đã rỉ sét, bị hỏng nặng từ lâu. Chị Hai Hạnh nói rằng họ đã cố gắng sửa nó suốt một tháng nay nhưng vô ích.
Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tuấn đặt tay lên cỗ máy.
Anh nhắm mắt lại. Năng lực Kim Loại Chưởng Khống của anh tuôn trào. Những bánh răng bị mẻ bắt đầu tự liền lại. Những trục pít-tông bị cong, từ từ được nắn thẳng. Những đường ống bị gãy, được hàn lại bằng chính kim loại của chúng.
Sau mười phút, mồ hôi ướt đẫm trán, Tuấn lùi lại.
"Khởi động thử đi," anh nói.
Một người lính run rẩy kéo cần gạt. Cỗ máy, vốn đã im lìm hàng tháng trời, bỗng "phì" ra một tiếng, rồi bắt đầu chạy "sình sịch", bơm những dòng nước sạch đầu tiên lên.
Cả căn cứ Vàm Cống sững sờ. Họ nhìn Tuấn như thể đang nhìn một vị thần.
Chị Hai Hạnh nhìn Tuấn, ánh mắt lóe lên. Bà đã nhìn thấy tương lai.
"Nhiên liệu," bà nói dứt khoát. "Tôi biết một nơi có. Một kho xăng dầu lớn của quân đội cũ, ở bên kia sông, hướng về Hồng Ngự. Nhưng nó được canh giữ. Không phải xác sống."
"Mà là một con Dị Biến Thể," bà nói, giọng trầm xuống. "Người của tôi gọi nó là 'Quái Vật Bùn'. Nó có thể điều khiển lớp bùn lầy của sông Cửu Long. Chúng tôi đã mất hai mươi người để cố tiếp cận nó."
Tuấn nhìn đội của mình. Dũng gật đầu. Cường phó thì cười khẩy. "Chỉ là một con quái vật nữa thôi."
"Được," Tuấn quay lại. "Chị cho chúng tôi vị trí. Chúng tôi lấy nhiên liệu về. Và sau đó, tôi muốn Căn cứ Vàm Cống chính thức trở thành một phần của 'Thần Nông Kế Hoạch'. Chúng ta sẽ là Liên Minh Miền Tây."
"Chốt!" Chị Hai Hạnh đập tay với Tuấn. "Giúp chúng tôi xử lý nó. Toàn bộ nhiên liệu là của các cậu. Và Vàm Cống, sẽ là tiền đồn trung thành nhất của các cậu trên con đường này."
Một nhiệm vụ mới, một liên minh mới, đã được thiết lập. Nhưng trước khi về được nhà, Tuấn phải đối mặt với một cơn ác mộng nữa, sinh ra từ chính lớp phù sa quen thuộc của quê hương anh.